Không phải ra tay đánh người thì chính là đánh nhiều người, hoặc là không tôn trọng giáo viên, còn xúi giục giáo viên giúp mình đánh nhau. Cảnh Y Nhân thực sự không biết nói gì nữa rồi, cô xúi giục Phó Minh Tuấn giúp mình đánh nhau lúc nào chứ, rõ ràng là Phó Minh Tuấn tự đến giúp mà.
Cô lại lật ra đằng sau nhìn phần giải thích.
Trường có lịch sử lâu đời kéo dài đến nay, tài sản công luôn bị hư hại, không chịu được sự tàn phá của bạn học Cảnh,... Nhìn thấy câu này, Cảnh Y Nhân xem như đã hiểu, đây đâu phải là muốn đuổi học cô, mà là đang biến tướng muốn đòi tiền Lục Minh! “Không phải hiệu trưởng tiền nhiệm đã bị đuổi việc rồi sao?” Cảnh Y Nhân ngước mắt nhìn Phó Minh Tuấn, hờ hững hỏi. Trải qua chuyện cô ở trường học kéo bè kéo lũ đánh nhau với Lý Ly, cái tên hiệu trưởng tham lam kia đã bị Lục Minh đuổi việc từ sớm rồi. “Trải qua chuyện lần trước, Lục Minh không tài trợ cho trường học nữa. Cho nên mặc dù đã đổi hiệu trưởng, nhưng vẫn muốn lấy được tài trợ. Chẳng qua đây là ngầm nói với người đàn ông của cô, để bọn họ đầu tư vào trong trường học thôi!”
Phó Minh Tuấn cũng không kiêng dè, anh ta trực tiếp giải thích cho Cảnh Y Nhân. Tuy Phó Minh Tuấn là giáo viên của trường, thế nhưng anh ta có tình bạn lâu năm với Lục Minh, trường học biết điều này nên bảo anh ta đến đây đưa tài liệu và truyền lời.
Dù sao chuyện tốt cũng không rơi vào đầu anh ta, nhưng lại nhường cho anh ta làm việc đắc tội với người khác. Tuy Lục Minh không quan tâm đến chút tiền chẳng đáng là bao thế này, chắc chắn cũng sẽ cho anh ta mặt mũi, thế nhưng Phó Minh Tuấn vẫn có sự băn khoăn của mình.
Cảnh Y Nhân khinh thường “hư” một tiếng. Cái trường học tồi tệ thế này mà cũng dám lợi dụng cô để gạt tiền chồng cô sao. “Vậy cứ để cho bọn họ đuổi học tôi là được! Bà đây không thèm một cái bằng tốt nghiệp!”
“...” Phó Minh Tuấn bối rối giật giật khóe miệng.
“Dù sao cô cũng là vợ của Lục Minh, là con dâu của tổng thống. Cô không có học vị tiến sĩ, thạc sĩ thì thôi đi, còn chưa tốt nghiệp đại học, nói ra chỉ sợ...”
“Không tốt nghiệp đại học thì sao chứ? Không tốt nghiệp đại học thì Lục Minh sẽ không thích tôi? Tôi sẽ không còn là con dâu của tổng thống sao? Hay là bây giờ kết hôn không cần tình cảm, mà phải xem bằng cấp chứng nhận?” Cảnh Y Nhân bất mãn quát lên.
Phó Minh Tuấn biết Cảnh Y Nhân là một người ngay thẳng, không chấp nhận được một chuyện đen tối nào, thế nhưng cách để sinh tồn trong xã hội này cần phải như vậy.
Anh ta tốt bụng nhắc nhở: “Không còn cách nào cả! Xã hội này chính là như vậy! Nếu không thể thay đổi thì chỉ có thể hòa nhập!“.
Cảnh Y Nhân giận dữ chống nạnh, đây là muốn cô phải làm chuyện lừa dối người khác? Vừa suy nghĩ tới đó Cảnh Y Nhân đã nổi nóng, cô tức giận quát lên:
“Anh đã nói chỉ cần có Lục Minh, bây giờ tôi muốn lấy bằng tốt nghiệp cũng được. Nói cách khác nghĩa là chỉ cần có bằng cấp chứ không cần biết năng lực ra sao phải không? Một khi đã như vậy, tôi cần gì phải lấy bằng tốt nghiệp đại học của bọn họ, tôi mua bằng tốt nghiệp khác, mua bằng tiến sĩ, thạc sĩ không phải là xong sao. Bà đây không muốn lấy bằng tốt nghiệp của trường mấy người!”
“Chính là vì có những trường học tham lam vô độ, cổ hủ, con buôn như vậy mới khiến cho nhân tài không tốt nghiệp được, có tiền lại có thể lấy bằng.”