Sự lạnh lùng của Lục Minh lại làm cảnh Y Nhân cảm thấy tủi thân, nhiều thư ký cùng trợ lý như vậy, bây giờ cô tâm tình không tốt, thể mà còn cứ bắt cô đưa cà phê, anh thấy giờ đang ở công ty, công tư phải rõ ràng nên cố ý bắt nạt cô à?
Nghĩ đến đây, trong lòng Cảnh Y Nhân không thoải mái, khuỷu tay huých một cái, “Choang!” một tiếng, cốc cà phê trong tay bị rơi vỡ tan tành.
Sắc mặt Lục Minh trở nên ngưng trọng. “Cảnh Y Nhân! Hôm nay em làm sao thế?”
“Không làm sao cả.” Cảnh Y Nhân cắn môi dưới, cúi đầu không nhìn Lục Minh.
Lục Minh lạnh lùng nói: “Pha cốc cà phê mới rồi mang vào.” “Em không pha!” Cảnh Y Nhân nhỏ giọng nói thầm.
Tiếng nói không lớn, nhưng phòng thư ký lại im lặng, ai cũng nghe được rõ ràng, kể cả Lục Minh. “...” Đôi mắt Lục Minh trầm lại. Anh lạnh nhạt mở miệng: “Em có điều gì không thoải mái, cứ nói ra, cứ nghẹn ở trong lòng rồi trút giận lên ai chứ?” Lục Minh lo cô lại tức giận, cảm xúc mất ổn định. Hơn nữa, Lục Minh vừa mới nhớ tới hôm nay quên đốc thúc cô uống thuốc, không biết cô đã uống chưa.
Lục Minh vừa dứt lời, Cảnh Y Nhân thực sự không nhịn được nữa, lập tức đứng bật dậy khỏi ghế ngồi, giận dữ trừng Lục Minh mà chất vấn:
“Hôm nay là anh hại em đi muộn, dựa vào cái gì lại trừ tiền của em!” Cảnh Y Nhân vừa dứt lời, thư ký giật mình hoảng sợ, cằm sắp rơi vì kinh ngạc, loại việc nhỏ này có nhất thiết phải tranh cãi với Lục tổng sao? Lục Minh ngày nào cũng bận việc quan trọng, nếu nhân viên nào vì đi muộn, về sớm, hoặc là xin phép nghỉ nên bị trừ tiền lương, thấy không công bằng đều chạy tới nói với Lục tổng thì Lục tổng làm sao mà làm việc được?
Lưu Hiểu Đông ở một bên lén kéo váy Cảnh Y Nhân một cái, ý bảo cô đừng vì chút chuyện ấy mà hỏi Lục tổng.
Nhưng mà Lục Minh cũng kiên nhẫn trả lời cô. Lục Minh lạnh nhạt chuyển mắt nhìn Lưu Hiểu Đông, hỏi: “Cô hôm nay được bạn trai đưa đi làm, nửa đường xe bị hỏng hoặc là kẹt xe đến muộn, cô cảm thấy có nên trừ tiền hay không?”
“...” Điều này còn phải hỏi sao? Muộn sẽ bị trừ tiền, mặc kệ bạn có lý do gì.
Lưu Hiểu Đông gật đầu: “Phải trừ ạ.”
Lục Minh nói như vậy là muốn Cảnh Y Nhân hiểu được, ở nhà anh là ông xã, là chồng, có thể đưa cô đến đi làm, nhưng ở công ty, anh là ông chủ, nhân viên làm sai nhất định phải dựa theo quy tắc.
“Anh cũng đến muộn, sao anh không bị trừ?”
“...” Các thư ký đều giật giật khóe miệng, cũng chỉ có Cảnh Y Nhân dám nói chuyện, nổi giận, chất vấn với Lục tổng như vậy.
Cô trợ lý này đúng là quá ngầu quá lợi hại. “Sao em biết anh không bị trừ? Anh bị trừ hay không có gì khác nhau sao? Cuối cùng chẳng phải đều vào tài khoản của anh à.” Lục Minh lạnh nhạt giải thích.
“...” Quả thật là thế, ai bảo anh là ông chủ chứ. Hơn nữa lại là một ông chủ lòng dạ hiểm độc ngày nào cũng tìm cách trừ tiền nhân viên.
Nhưng trong lòng Cảnh Y Nhân vẫn giận dỗi. Ở nhà anh là ông xã tốt, ở công ty anh chính là như thế này sao? Cô đi muộn, trong lòng đã không thoải mái, còn muốn trừ tiền của cô, Lục Minh lại tỏ ra chẳng quan tâm.