Cảnh Y Nhân kêu lên khiến Lục Minh giật mình, anh cũng cảm thấy ngực Cảnh Y Nhân rất cứng.
Thấy thế, Lục Minh khẩn trương hỏi: “Em sao vậy?” “...” Cảnh Y Nhân vẫn dỗi, không chịu trả lời. Lục Minh đẩy hai tay cô ra khỏi ngực, một bàn tay xoa ngực cô, cứng đến mức không khác gì hòn đá. Cảnh Y Nhân giật mình hoảng sợ né tránh, không cho anh chạm. Lục Minh đột nhiên nghĩ đến lời bác sĩ nói với anh lần trước, rằng Cảnh Y Nhân bắt đầu có sữa, chỉ sợ là giờ cô đang bị cương sữa.
Nghĩ đến đây, Lục Minh bỗng khựng lại, rồi lập tức kéo vạt áo sơ mi của Cảnh Y Nhân ra khỏi váy, lột luôn cả nội y của cô ra.
Động tác bất ngờ của Lục Minh làm cảnh Y Nhân sợ tới mức kêu lên một tiếng, vội kéo bàn tay anh lại mà liều mạng chống cự. Cô giận dữ mắng: “Lục Minh! Anh làm cái gì thế?” Quả nhiên như Lục Minh nghĩ, nội y của cô đã ướt hết, nụ hoa gợi cảm, no đủ, còn mê người hơn cả trước kia. Cô bị cương càng lâu sẽ càng đau, nếu nghiêm trọng thì có thể bị sốt.
Đôi mắt sâu thẳm của Lục Minh bình tĩnh nhìn hình ảnh tuyệt đẹp trước mặt, hơi thở của anh trở nên nặng nề.
Lục Minh không kìm nổi sự dụ hoặc ấy, hơn nữa lại lo lắng tình hình sức khỏe của Cảnh Y Nhân, nên anh không chút do dự mà cúi người hôn lên làn da xinh đẹp ấy, nhẹ nhàng mút. “A...” Cảnh Y Nhân hộ nhỏ một tiếng, như có một luồng điện chạy qua dưới bụng vậy. Cô muốn đẩy Lục Minh ra nhưng lại bị anh ôm lên, đi về phía gian phòng nghỉ ngơi bên trong. Cảnh Y Nhân mới đầu phản kháng, nhưng không biết vì sao khi Lục Minh giúp cô hôn như vậy, ngực lại không còn bị sưng đau nữa. Một bên đã ổn, Lục Minh lại đổi sang bên kia. Anh hút như vậy, ai mà không chỉ nổi được mình, Cảnh Y Nhân bị anh hôn làm cho đầu óc trống rỗng, trời đất đảo lộn.
Tự dưng hai người lại “lăn lộn”, “mây mưa” một phen. “Làm” Cảnh Y Nhân tức giận đến mức đẩy Lục Minh ra. Chuyện vừa rồi, cô còn chưa nguôi giận đâu. Lục Minh ôm cô từ phía sau mà dỗ dành: “Em đừng giận nữa. Không cần phải để ý việc nhỏ ấy làm gì, em là phu nhân tổng tài của Lục thị, tất cả nơi này đều là của em, em còn cần phải để ý mấy chuyện nhỏ đó sao?” “Còn lâu mới là chuyện nhỏ, lần đầu tiên em tự mình kiếm tiền, em đương nhiên để ý.” Nói xong, Cảnh Y Nhân níu chân ngồi dậy, bình tĩnh nhìn Lục Minh mà trịnh trọng mở miệng. “Lục Minh, em bây giờ ăn, ở hay sinh hoạt đều là nhờ anh cả, một khi xảy ra mâu thuẫn gì thì em không thể ưỡn thẳng lưng được, anh có biết cái cảm giác ấy như thế nào không?” “...” Lục Minh biết cảnh Y Nhân từng là công chúa, vẫn luôn kiêu ngạo. Ở thời đại ấy, chỉ cần là người có cấp bậc hoặc là phong hào thì đều có bổng lộc, cũng giống như tiền lương bây giờ vậy, bọn họ tự tiêu tiền của mình. Cô bây giờ toàn tiêu tiền của Lục Minh, cho nên mới cảm thấy cái gì cũng chỉ có thể bị Lục Minh quản.