“Lục Minh, sao anh biết tôi sẽ chết? Anh trái một câu chết, phải một câu chết là có ý gì? Có phải anh ước gì tôi chết đi đúng không?”
“...” Lục Minh tức tới nghiến răng. Cảnh Y Nhân đưa tay ra: “Đưa chìa khóa xe cho tôi. Tôi bị muộn rồi.”
Lục Minh tức giận, rút chìa khóa xe ra, đập lên bàn. Cảnh Y Nhân cầm chìa khóa xe rồi chạy ra ngoài.
Cô vừa đi khỏi, khóe miệng Lục Minh hơi cong lên, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc cho Lưu tổng... Khi Cảnh Y Nhân lái xe của Lục Minh tới trường quay, cả đám người ngạc nhiên xúm lại nhìn chiếc xe siêu ngầu phiên bản giới hạn này rồi đoán xem rốt cuộc có nhân vật lớn nào. Kết quả, người xuống xe lại là Cảnh Y Nhân.
Trợ lý đoàn làm phim giật mình hỏi: “Y Nhân! Cô phát tài à? Lái xe sang thế này!”
“...” Khóe miệng Cảnh Y Nhân giật giật, lúc ra khỏi nhà cô chỉ lo tới muộn, không nghĩ nhiều như vậy. Tới lúc tiếng động cơ xe của Lục Minh gầm rú vang lên, cô mới nhận ra, một lúc nữa tới trường quay nhất định sẽ gây ra náo loạn. Cô đã cố gắng dừng xe ở xa trường quay một chút rồi nhưng vẫn bị người phát hiện ra. Cảnh Y Nhân lúng túng cười: “Xe của tôi bị hỏng nên mượn xe của bạn đến đây.” “Bạn của cô đại gia vậy? Bình thường có lái con xe bọ rùa kia bọn tôi đã thấy điều kiện gia đình cô không tệ rồi, thế mà không hiểu sao lại muốn chạy đến làm diễn viên tuyến hai, tuyến ba chứ!” “Tôi không biết làm những chuyện khác!” Cảnh Y Nhân nháy mắt với trợ lý, sau đó đóng sập cửa xe lại, đi về phía trường quay. Các nhân viên trong trường quay hiện giờ đang vội vàng sắp xếp cảnh tượng, cũng may không có ai chú ý đến cô. Chị Cầu chờ ở đây đã lâu. Từ xa cô ấy đã nhìn thấy cảnh Y Nhân bước xuống khỏi chiếc xe sang kia. Cô ấy đã từng nghe nói cha của Cảnh Y Nhân là dân làm ăn, có nhiều tiền, nhưng không ngờ lại giàu tới mức này. Chị Cầu cầm kịch bản, vỗ vào tay Cảnh Y Nhân một cái: “Được lắm! Cô em còn sang chảnh hơn cả diễn viên tuyển đầu đó! Lấy đâu ra chiếc xe này thế” Cảnh Y Nhân nhận kịch bản, tùy tiện lật ra.
“Không phải của em. Em mượn thôi.”
Vừa đọc kịch bản Cảnh Y Nhân đã trừng mắt, hỏi chị Cầu: “Sao kịch bản lại bị đổi rồi?” Kịch bản ngày hôm trước cô đọc một lần đã thuộc, cái này hoàn toàn khác với lần trước.
Chị Cầu lộ ra dáng vẻ không làm thế nào được: “Vừa mới đối đó.”
“Không để em bay lên du thuyền nữa! Cảm giác việc bay lên du thuyền quá nguy hiểm. Số chúng ta cũng may, một lát nữa em chỉ cần đánh nhau với người khác trên du thuyền mấy lần, sau đó nổ súng là được. Còn đơn giản hơn trước nữa!”
Cô không phải là nữ phụ sẽ âm thầm hy sinh để bảo vệ nam chính sao? Đổi như thế này thì hy sinh cái gì? Có hai ba cái đã giải quyết xong rồi.
Nghĩ vậy, dường như Cảnh Y Nhân nghĩ tới điều gì, nhưng cô lại không dám chắc chắn. Cô đi qua một bên, lấy điện thoại di động ra lập tức gọi điện thoại cho Lưu tổng, chỉ là rất lâu điện thoại mới được nhận. “Lưu tổng! Tôi là Y Nhân!” “Cô Cảnh à! Oáp - Có chuyện gì không?” Lưu tổng như chưa tỉnh ngủ, ngáp một cái. “Đoàn làm phim chúng tôi vừa mới bị đổi kịch bản, chuyện này là do ông sắp đặt sao?”