cẩn thận đấy.”
Cậu Vương thấy cô đã chết đến nơi mà còn có gan uy hiếp mình, quả thực thấy cực kỳ buồn cười: “Cô hai à, có lẽ mày không biết nhà tao đang làm gì đúng không? Mày cảm thấy tạo phải sợ những kẻ này ư?”
Con mắt Chu Kiều tối đen, nhưng khóe môi lại cong lên một đường cực kỳ nhỏ: “Một người thì đương nhiên không có vấn đề, nhưng trước mắt, trong phòng bao này tối thiểu có hơn trăm người, hầu hết là những trụ
cột trong cái giới Hải Thành đều ở đây, một khi đã tập thể công kích thì hậu quả.”
Cô vẫn chưa nói xong, nhưng ý cô đã cực kỳ rõ ràng rồi.
Cậu chủ Vương vốn đang cười càn rỡ, bị cô nhắc nhở như vậy, trong lòng không khỏi rùng mình, ngay cả khóe miệng tươi cười ban nãy cũng cứng lại.
Tập thể công kích.
Câu này quá đáng sợ, cũng quá nặng.
Trong lĩnh vực kinh doanh, đối tác là quan trọng nhất.
Dù ở trong giới, bọn họ ở phía trên những người này, nhưng đôi khi không thể tránh khỏi việc tiếp xúc với những người này.
Đắc tội một hay hai tên không để vào mắt kia thì thôi, nhưng nếu đắc tội cả trăm tên một lúc thì lại không được.
Cha gã mà biết gã ra chơi một chuyến, đắc tội nhiều người như vậy, lại còn là vì một kẻ không quan trọng, chỉ e đến lúc đó sẽ bắt sống gã mà đánh chết.
Vừa nghĩ đến đây, trạng thái cả vú lấp miệng em lúc trước dần dần yếu đi, thậm chí nghĩ lại còn thấy hơi sợ.
Mà lúc này, người trong phòng bao vừa nghe thấy vậy bèn thở mạnh lên, ngay cả ánh mắt nhìn về phía vị cậu Vương kia cũng có biến hóa vi diệu.
Cố Hân Lam thấy vậy thì trong lòng âm thầm kích động không thôi.
Sắp lật bàn.
Sắp lật bàn rồi!
Cô bé đáng yêu kia không hổ là học sinh giỏi, đầu óc linh hoạt xoay chuyển nhanh, phản bác giáo viên xong, lại đến đây phản bác đám con cháu nhà giàu này.
Đúng là phản khắp thiên hạ không có địch thủ mà.
Nhìn biểu cảm của cậu chủ Vương kia kìa, đâu còn vẻ càn rỡ vừa rồi nữa.
Ha ha, lúc này bọn họ chắc chắn sẽ ngoan ngoãn xin lỗi rồi lui ra ngoài.
Trong lòng Cố Hân Lam giờ mới thả lỏng, cô ấy đứng bên cạnh bắt đầu thưởng thức vẻ không biết nên tin hay không trên mặt cậu chủ Vương, chỉ còn chờ lát nữa bọn họ xám xịt rời khỏi thôi.
Mắt thấy cậu chủ Vương do dự định lùi bước, sự việc cũng sắp được giải quyết, không ngờ tên cậu chủ Dương ở cửa vốn không hay nói lại ung dung lên tiếng: “Chúng tôi đều bắt những người này, chẳng qua chỉ là bắt
cô hai của nhà họ Sở đang gây sự mà thôi, sao có thể nói là đắc tội được.”
Đột nhiên, hai mắt cậu chủ Vương kia sáng ngời, lập tức định thần lại: “Đúng thế, tạo chỉ bắt mày thôi, sao lại đắc tội bọn họ chứ? Mày đang lừa ai chứ?”
Chu Kiều quay đầu nhìn lướt qua tên cậu chủ Dương đang cười bỡn cợt ở cửa, chẳng qua ánh mắt cô quá lạnh nhạt.
Ngay lúc chạm mắt, cậu chủ Dương đang cười vui vẻ kia không biết tại sao tim hơi giật thót, lập tức dời tầm mắt đi.
Cậu chủ Vương kia cũng không chú ý tới chút dị thường ngắn ngủi này, vẫn còn đắm chìm trong câu nói vừa rồi, đắc ý nói: “Thế nào, còn gì để nói nữa không?”
Chu Kiều thu lại ánh mắt, nhìn về phía người trước mặt: “Nếu anh cho là như vậy, thì tôi đây không còn gì để nói.”
Trông cô quá bình tĩnh, ngược lại khiến cậu Vương đang đắc ý dào dạt giật mình một cái, nhất thời không chắc ý của cô.
Lằng nhằng hồi lâu, cho dù thế nào đi nữa, cuối cùng vẫn phải bắt người đi.
Dù sao không thể cứ ở đây giằng co, không thì đâu làm ăn được nữa.
Cũng may Chu Kiều từ đầu tới đuôi đều rất bình tĩnh, cũng rất phối hợp.
Bởi vì cô biết chắc chắn rằng nhóm người này sẽ không làm gì được mình, cho nên cô không phản kháng gì lớn.
Nhưng Cố Hân Lam thì cực kỳ kích động, vừa thấy Chu Kiều phải đi cùng bọn họ, cô ấy lại đấm đá hai tên đang bắt mình lại.
Các học sinh lớp A7 cũng nhanh chóng chạy theo, thế nên cuối cùng thành một đám đông chậm rãi theo sát tới cửa phòng bao, ai không biết còn tưởng rằng tổ chức thành đoàn thể muốn đi làm gì cơ.
Chu Kiều cũng rất bất đắc dĩ trước phản ứng của bọn họ: “Tớ không sao đâu.”
Nhưng không ai tin cả.
Các học sinh lớp A7 vẫn liên tục theo sát ở phía sau cô, nói: “Chị Kiều, chị yên tâm, lát nữa em sẽ gọi điện thoại cho cha em, chắc chắn sẽ có cách cứu chị ra.”
“Em cũng vậy, em cũng sẽ gọi điện thoại cho cha em.”
“Em sẽ gọi điện thoại cho ông nội em, nhất định sẽ có cách.”
“Chị Kiều, chị đừng lo lắng, chỉ là đập một tên hèn hạ họ Tổng kia mà thôi, cùng lắm là chấn động não rất nhỏ, cùng lắm thì chúng ta đền tiền! Đầu phải không đền nổi, dù có là gấp mười cũng đền được, chị yên tâm đi!
Số tiền này cứ để bọn em trả, tuyệt đối không có vấn đề.”
Mấy người kia luôn miệng nhao nhao lên không ngừng.
Thấy vậy, Chu Kiều hơi cong khóe miệng lên.
Xem ra cú nện bình rượu kia lại mang đến thu hoạch ngoài ý muốn.
Địa vị của cô bé đáng thương ở lớp A7 về sau chỉ sợ sẽ không thể lay động.
Tương lai khi cô bé ấy trở về, chắc chắn sẽ không xảy ra tình huống bị bài trừ, cô lập v.v...
Thật tốt!
Không chỉ trút giận được mà còn có cả nhân duyên nữa.
Coi như một mũi tên bắn hạ hai con chim.
Chu Kiều đứng ở cửa, đang yên lặng tính toán trong lòng một phen thì không ngờ lại bị một người vội vàng đi ngang qua trên hành lang cắt ngang suy nghĩ: “Cô Chu?”
Chu Kiều quay đầu lại nhìn, sau đó bình thản gật đầu: “Trợ lý Lưu.”
Bởi vì cô biết Sở Tây Lâm ở phòng bên cạnh, cho nên nhìn thấy anh ta ở đây cũng là chuyện bình thường.
Nhưng trợ lý Lưu vừa xác định là Chu Kiều thì lập tức nhẹ nhàng thở ra: “Trời ơi! Cảm ơn trời đất, không ngờ tôi lại gặp được cô vào lúc này!” Nói xong, anh ta không nói thêm gì đã tiến lên định túm tay cô lại: “Mau! Cô
mau đi theo tôi một chuyến.”
Cậu Vương bị lờ đi, thấy vậy thì vội vàng quát lớn: “Này! Anh là ai thế, sao dám tự tiện đưa nó đi?!”
Trợ lý Lưu nghĩ lầm cậu Vương này là bạn bè của Chu Kiều, nói rất khách sáo: “Thật ngại quá, tôi là trợ lý tổng giám đốc của Sở thị, muốn đưa cô ấy đến phòng bên cạnh, sẽ không mất nhiều thời gian đâu.”
“Đi con mẹ...”
Cậu Vương còn chưa nói hết, chợt nghe thấy trợ lý Lưu khẩn cầu Chu Kiều: “Cô mau đi theo tôi một chuyến đi, Tổng Giám đốc Sở đang uống rượu trong phòng bao bên cạnh, giờ đang làm ầm ĩ lên đấy, không ai dám
ngăn lại cả, cô đã tới thì vừa hay giúp tôi.”
Nghe thấy lời cầu xin kia, cậu Vương vốn còn muốn hùng hổ bỗng sửng sốt.
Từ từ!
Có phải tai gã gặp vấn đề gì không?
Sao gã nghe mấy câu kia không được tự nhiên thế?
Cái gì mà không ai dám đi ngăn lại, cô đã tới thì vừa hay giúp tôi?
Không phải cậu cả nhà họ Sở không chào đón Chu Kiều à?
Vừa rồi chẳng phải còn dùng một câu không rảnh để đuổi bọn họ đi à?!
Không đợi gã suy nghĩ cẩn thận, Chu Kiều đã lạnh nhạt đáp lại một câu: “Chuyện đó không liên quan đến tôi.”
“Đừng đừng đừng, sao có thể không liên quan đến cô chứ, cô... cô dù sao cũng là em gái Tổng Giám đốc Sở, cô hai của nhà họ Sở mà. Với lại, tổng giám đốc cũng rất nghe lời cô nói, hay là cô đi ngăn cản cậu ấy đi, xin cô
đấy! Cả nhà họ Sở này chỉ mình cô có thể áp chế được cậu ấy thôi.”
Mọi người: “???”
Cậu chủ Vương: “???”
Người trong phòng bao lại bị sốc lần nữa, đặc biệt là cậu chủ Vương kia, gã giật mình hoảng sợ đến mức trong mắt chỉ hận không thể bật ra.
Cậu cả nhà họ Sở nghe lời Chu Kiều?
Chỉ có cô mới có thể áp chế được?
Lừa người ta à?
Đó là cậu cả nhà họ Sở!
Tổng giám đốc của Sở thị đấy!
Nghe nói năm đó khi nộp đơn vào đại học, ngay cả ông cụ nhà họ Sở cũng không thể khiến cậu cả nghe lời, Chu Kiều dựa vào cái gì khiến cậu cả nhà họ Sở nghe cô ta?!
Cô ta là cái thá gì chứ?!
Đang diễn trò đấy à?
Diễn cảnh anh em tình thâm
Cổ tình trợ lý Lưu vẫn còn tiếp tục nói: “Tổng Giám đốc Sở trong khoảng thời gian này tâm trạng không vui lắm, tôi vẫn luôn muốn tìm cô mà không tìm được cơ hội, nhân dịp hôm nay, cô vừa hay nói với cậu ấy mấy
câu.”
“Tôi đang có việc phải làm, không rảnh.” Chu Kiều rõ ràng không muốn nhúng tay.
Nói xong, cô quay đầu định đi, nhưng bị trợ lý Lưu lập tức ngăn cản, bất chấp nhiều người nhìn, vội vàng nói: “Cô bận việc gì thì tôi sẽ giúp cô giải quyết, cô chỉ cần xử lý chuyện Tổng Giám đốc Sở là được. Tôi cầu xin
cô, mấy ngày nay cậu ấy thật sự rất bất thường, tôi cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, cô đi khuyên nhủ cậu ấy được không? Một trăm câu của tôi không bằng một câu của cô, tôi thật sự không còn cách nào, mấy
ngày qua tôi chỉ đối phó ông cụ thôi cũng đã đau đầu lắm rồi.”
Nhưng Chu Kiều vẫn không muốn: “Không cần đâu, việc này tôi có thể tự xử lý.”
So với xử lý Sở Tây Lâm, hiển nhiên việc xử lý mấy tên ăn chơi trác táng này dễ dàng hơn, cô còn lâu mới tự dưng tìm phiền toái cho mình.
Cô lập tức nói với cậu chủ Vương bên cạnh: “Đi thôi.” Sau đó định đi xuống tầng.
Nhưng chưa kịp bước ra thì cô chợt nghe thấy cậu chủ Vương kia gắt tiếng hô cao vút như con gà bị cắt tiết: “Đừng...”
Nghe thấy vậy, Chu Kiều giật nảy mình.