Chỉ thấy cậu chủ Vương kia cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, thái độ đột nhiên khác thường, nói: “Bỏ. Bỏ đi.”
Chu Kiều nhíu mày lại nhìn về phía gã, hiển nhiên cực kỳ không vui khi thấy gã nói vậy lúc này.
Bởi vì bây giờ cô hoàn toàn không muốn dây dưa với Sở Tây Lâm, đặc biệt sau khi trải qua trận đả kích vô cùng lớn kia. Cô tin rằng Sở Tây Lâm chắc chắn không muốn gặp cô, cho nên vừa rồi cô không hề bất ngờ khi
Sở Tây Lâm cự tuyệt. Nếu không, cô đã không hỏi lấy một câu về những chuyện xảy ra sau đó mà trực tiếp rời đi, ngày nào cũng vùi đầu làm bù bài tập.
Nhưng không ngờ cậu chủ Vương này lại chẳng có mắt gì cả, nửa đường lại lật lọng nói thôi bỏ đi.
Bỏ cái rắm!
Ban nãy thì cứ cắn chặt không chịu buông, bây giờ lại ra vẻ hào phóng, đúng là đáng đánh đòn mà!
Nhưng trên thực tế, cậu chủ họ Vương kia đâu có ra vẻ hào phóng, là do gã nghe thấy lời nói của trợ lý Lưu nên sợ rồi.
Gã đâu phải kẻ ngốc.
Mọi người đều lớn lên trong cái giới này, chẳng ai ngu hơn ai cả.
Cho dù thật hay giả, nếu trợ lý Lưu đã nói đến mức này rồi, hơn nữa Chu Kiều cũng đích thật là cô hai của nhà họ Sở, thì chuyện này phải dừng ở đây.
Gió chiều nào ngã chiều ấy,xem người ta là ai rồi đối xử đúng cách, từ nhỏ bọn họ đã hiểu điều ấy rồi.
Cho nên khi còn chưa to chuyện thì phải dừng lại đúng lúc, kéo rách mặt rồi, sẽ không có đường lui nữa.
Chỉ là gã thấy Chu Kiều dường như không quá bằng lòng chấm dứt như thế này.
Gã thấy cô không hề chớp mắt, cau mày nhìn mình chằm chằm, khuôn mặt như người chết lúc trước đã trông như đang khiêu khích người ta, lúc này nhìn thế nào cũng giống như đang ẩn chứa nguy hiểm không rõ
dưới dáng vẻ bình tĩnh.
Gã hoảng hốt trong lòng: “Chuyện này cứ cho qua đi, tôi... Tôi rộng lượng, không... không so đo với cô.”
Gã cố gắng gượng, không xin khoan dung ngay, hiển nhiên còn để ý bao nhiêu người phía sau đang nhìn chằm chằm như vậy, muốn giữ lại chút mặt mũi cho mình.
Vấn đề là Chu Kiều không biết, trái lại cô còn rất bất mãn khi thấy gã đột nhiên sửa miệng: “Chúng ta xuống tầng nói sau.”
Cô chỉ muốn mượn cơ hội này để thoát khỏi trợ lý Lưu, nhưng lại khiến cậu chủ Vương sợ hãi, còn tưởng Chu Kiều không định hòa giải với gã.
“Đừng!”
“Đừng!”
Hai giọng nói vang lên, giọng nào cũng đầy lo lắng.
Cậu chủ Vương nhất thời sốt ruột, trực tiếp đi lên ngăn cản cô lại.
Gã vung cao tay lên, vội vã nói: “Thế nào nhỉ, đã nói không sao rồi, chỉ là một chút mâu thuẫn nhỏ mà thôi, tôi không truy xét đâu.” Sau đó lại không nhịn được nói thầm một câu: “Ngài cứ đi giúp cậu cả nhà họ Sở là
được...”
Chu Kiều nghe thấy vậy, cuối cùng cũng hiểu ra, giờ còn dùng tới cả cách gọi kính trọng.
Phỏng chừng là nghe thấy lời nói của trợ lý Lưu, biết quan hệ của cô và Sở Tây Lâm không lạnh nhạt như bọn họ suy nghĩ, sợ thật sự đắc tội mình, đắc tội nhà họ Sở, cho nên mới nhanh chóng đổi thái độ.
Mę nó.
Sửa thái độ chẳng đúng lúc gì cả.
“Không được, tôi đã đập vỡ đầu người ta, phải đi theo anh.” Chu Kiều vẫn kiên trì.
Cậu chủ Vương kia nghe xong, vội vã lắc đầu không ngừng: “Không không không, không cần, không cần, chút vết thương nhỏ ấy chỉ cần bôi tí thuốc đó là được, cô cứ bận việc của cô đi.”
Chu Kiều cũng nghiêm túc cự tuyệt: “Tôi không bận, tôi phải chịu trách nhiệm với chuyện mình đã làm.”
Gã thấy cô như vậy, càng cảm thấy cô cố ý trả đũa mình, bèn gồng lên nói: “Có gì phải chịu trách nhiệm đâu, một chút trầy da mà thôi, đi bệnh viện khám là được.”
“Vậy tôi cũng nên đi cùng.”
“Không cần không cần đâu, chút việc nhỏ ấy đâu cần làm phiền cô chứ, cô cứ làm việc của cô đi, tôi sẽ tự mình đưa tên kia đi bệnh viện.”
“Không được, ai làm thì người đó chịu.”
Hai người anh tới tôi đi một trận, đúng là cực kỳ khiêm nhường.
Vốn phải là cảnh tượng tranh chấp không thôi, lúc này lại hài hòa đến mức quái dị, làm người ta phải bật cười.
Chu Kiều bị gã làm phiền không chịu nổi, dứt khoát xoay người đi về phía cầu thang.
Cậu chủ Vương đứng đó thấy vậy, trong lòng thật sự luống cuống, cho rằng cô quyết tâm muốn giết chết mình, mặc kệ đám người đang xem phía sau, gã nhanh chóng chạy lên, nói với vẻ mặt cầu xin tha thứ: “Chị ơi,
em sai rồi.”
Chu Kiều: “???”
“Chị à, em cầu xin chị tha em một lần, em chỉ bị tên chết tiệt Tổng Cảnh Phàm kia xúi giục đến mức mụ mị đầu óc mới chạy tới đây, thật ra đều là hiểu lầm thôi, chỉ là một chút hiểu lầm nho nhỏ mà thôi.”
Chu Kiều: “. ”
Nhìn cậu chủ Vương dễ nhận thua trước mắt, Chu Kiều thật sự không biết nên trả lời gã như thế nào.
Dù sao cũng không thể nói, người anh em à, thật ra không phải tôi muốn làm khó dễ anh, tôi chỉ muốn nhanh chóng chạy khỏi đây, tôi cũng cầu xin anh thả tôi đi có được không?
Đang lúc cô có miệng nhưng khó trả lời thì chợt nghe thấy trong phòng bao bên cạnh thình lình truyền đến tiếng thét chói tai của một cô gái.
“A...!!!”
Sau đó, cô lập tức nhìn thấy mấy cô gái thét chói tai chạy ra khỏi phòng bao, kèm theo đó còn có tiếng thủy tinh bị đập vỡ.
Trợ lý Lưu đứng cạnh thấy vậy, lập tức sốt ruột, chạy lên nói: “Cô Chu xem, Tổng Giám đốc Sở thật sự cần cô, còn chuyện người nọ bị đập đầu thì tôi sẽ cho người đến giúp cô xử lý được không?” Sau đó, anh ta lập tức
đẩy cô về phía phòng bao bên cạnh: “Cô yên tâm, tôi sẽ xử lý thỏa đáng cho cô.”
Cậu chủ Vương bên cạnh thấy vậy, cũng sốt ruột bước lên phía trước kéo tay cô, liên tục đồng ý nói: “Đúng thế! Nhất định sẽ xử lý thỏa đáng cho cô ngay, tuyệt đối không để lại một chút vấn đề đầu, cô yên tâm, tên kia
sẽ không có một chút di chứng nào đâu.”
“???” Chu Kiều bị hai người đàn ông đẩy, bị bắt đi lên phía trước: “Không phải tôi...”
“Không có gì không phải, tôi chắc chắn sẽ xử lý ổn thỏa cho cô, hãy tin tưởng tôi!” Nói xong, cậu chủ Vương lập tức nháy mắt với hai người bạn của mình.
Hai tên kia cũng biết chuyện này mà ầm lên thì không dễ xử lý, lập tức tiến lên hỗ trợ đẩy một phen: “Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi sẽ giám sát cho cô, nhất định sẽ khiến cậu ta ngoan ngoãn chữa bệnh.”
“Nếu chữa không khỏi thì tôi sẽ giúp cô đánh tên đó một trận để trút giận.”
Bốn người kẻ tung người hứng, căn bản không cho Chu Kiều bất cứ cơ hội cự tuyệt nào, trực tiếp đẩy cô đi.
Trùng hợp là đúng lúc này, một thứ bay từ trong phòng ra, bay thẳng về phía cô.
Chu Kiều đáng thương bị bốn bức tường người chặn ở giữa, căn bản không thể nhúc nhích nổi.
Nguy hiểm tới gần, cô chỉ có thể nhanh chóng quay đầu đi, sau đó cái thứ đó lập tức nện “bốp” vào xương quai xanh của cô.
Đó là một chai đầy rượu, có thể tưởng tượng nó nặng đến thế nào.
Cô đau đến mức hít một ngụm khí lạnh.
Mę nó!
Hôm nay cô bị cái gì nguyền rủa à!
Trốn đi trốn lại, vẫn không tránh thoát vận mệnh bị chai lọ đập trúng.
Cố tình lúc này trong phòng còn vang lên tiếng trống giận đầy thô bạo của Sở Tây Lâm: “Cút đi!”
Chu Kiều cúi đầu nhìn thoáng qua nửa bờ vai bị ướt, cùng với cơn đau đớn ở xương quai xanh, khiến cô nhớ tới lần trước ở nhà họ Sở, tên kia cũng đập bình hoa khiến cổ cô bị thương.
Đúng là muốn chết mà!
Cô lập tức sầm mặt xuống.
Cô giãy ra khỏi hai người đang kéo tay của mình, bước nhanh vào trong phòng.
Bên trong còn có mấy người đàn ông khác, phỏng chừng đều bạn bè đi cùng Sở Tây Lâm.
Lúc này họ thấy anh ta nổi giận, đang nghĩ xem nên khuyên như thế nào thì lập tức nhìn thấy một cô gái xa lạ lạnh mặt bước nhanh đến.
“Cô là ai thế?!”
Người nọ vừa dứt lời đã thấy cô gái kia trực tiếp sải bước vượt qua bàn trà, trực tiếp túm lấy tóc Sở Tây Lâm đang say rượu nằm phịch trên sô pha.
Còn không chờ Sở Tây Lâm hô lên vì đau, cô lập tức quyết đoán ấn đầu anh ta vào bát đá mà họ dùng để trang trí sashimi.
Đá trong bát đã tan ra từ lâu vì hệ thống sưởi trong phòng bao,
Sở Tây Lâm không hề kịp chuẩn bị, đầu bị ấn vào, cái lạnh thấu tận xương ấy khiến cả người anh ta giật mình một cái, vừa mở miệng định chửi bới thì khí quản đã bị sặc nước lạnh.
Anh ta lập tức giãy giụa không ngừng, đầu vung vẩy, thân thể cũng bắt đầu kháng cự, hơn nữa biên độ càng lúc càng mạnh.
Nước bắn ra khắp người Chu Kiều, nhưng cô vẫn ung dung ẩn chặt đầu của anh ta, mãi tới khi cái đầu kia dần giãy giụa yếu đi, cô mới lạnh như băng hỏi: “Tỉnh chưa?”
Trong giọng nói ấy còn chứa đựng sự ẩn nhẫn và tức giận.
Cồn trong đầu Sở Tây Lâm đã bị xua tan hoàn toàn từ lúc giãy giụa nửa phút trước, bản năng cầu sinh khiến anh ta lập tức gật đầu.
Thấy vậy, Chu Kiều mới nhẹ buông tay ra.
Sở Tây Lâm vội vã bò dậy, ngã ra đất, không ngừng ho sù sụ, cả người cực kỳ chật vật.