Sở Tây Lâm không cam lòng khi nhận được phản ứng đó, tại sao cô có thể bình tĩnh như vậy, dựa vào cái gì mà bình tĩnh như vậy!
Vì thế, anh ta lại lập tức châm chọc: “Yên tâm, tôi nhất định sẽ trả phí vất vả cho cô, coi như bồi thường cho cô mấy ngày qua đã phải bận rộn nhảy lên nhảy xuống.”
Thấy vậy, Chu Kiều lạnh nhạt nhìn lướt qua anh ta.
Sau một lúc lâu, cô dứt khoát xoay người ngồi xuống sô pha, không để ý đến anh ta nữa.
Sở Tây Lâm càng thấy cô không để ý tới mình, cơn giận trong lòng càng cháy to, dưới sự thúc giục của cồn, lời nói của anh ta cũng càng cay độc: “Chúc mừng nhé, khổ sở lâu như vậy, cuối cùng cũng từ hai bàn tay
trắng trở thành cổ đông của Sở thị, đúng là gà mái biến thành phượng hoàng.”
Chu Kiều im lặng ngồi đó, không nói một câu.
Sở Tây Lâm vẫn còn tiếp tục: “Cô nói xem, cô cũng lợi hại thật, mới nửa năm thôi, lúc vừa tới thì im thin thít, trông rõ ngoan ngoãn thành thật, ngay cả mở miệng nói cũng không dám. Nhưng hôm nay thì sao, nhúng
tay vào chuyện nhà họ Sở, tính kể tiền tài của nhà họ Sở, ngay cả tôi, cô muốn bóp giết cũng có thể làm ngay lập tức.”
Nói đến đây, anh ta không nhịn được cười khẽ một tiếng, sau đó nghiêng ngả lảo đảo đi tới trước mặt Chu Kiều.
Mùi rượu đập vào mặt.
Anh ta đứng đó, hai tay chống lên tay vịn hai bên, hơi cúi xuống, nhìn chằm chằm vào đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng phía đối diện: “Kể tiếp thì sao? Có phải cố định đá tôi ra khỏi trò chơi, ngầm chiếm cả nhà họ Sở
hay không?”
Cặp mắt tối đen xinh đẹp của Chu Kiều vẫn bình tĩnh và hờ hững trước sau như một: “Loại vô dụng như anh, tôi không đá, anh cũng đã tự động bị đá ra rồi.”
Câu này như một lưỡi dao sắc bén trực tiếp đâm vào trái tim Sở Tây Lâm, khiến anh ta lập tức đỏ mắt: “Chu Kiều! Có phải cô thực sự cho rằng tôi không dám động vào cô không?!”
Dưới sự kích thích của cồn và ngôn ngữ, cơn phẫn nộ lập tức đốt cháy tất cả lý trí của anh ta.
Anh ta quên bản năng cầu sinh, lập tức đưa tay bóp cổ Chu Kiều, khóe mắt gần như nứt ra, gào lên: “Cô đừng quên tôi là cậu cả nhà họ Sở, tôi là tổng giám đốc của Sở thị, tôi là chủ gia tộc nhà họ Sở ở Hải Thành! Tôi mà
muốn bóp chết cô vẫn dư dả lắm!”
Sức lực của anh ta trông rất lớn, dường như chỉ giây tiếp theo sẽ bóp gãy cái cổ mảnh khảnh của Chu Kiều vậy.
Nhưng Chu Kiều lại hoàn toàn không có chút sợ hãi nào, vẻ mặt cô vẫn bình thản: “Tôi không phải chủ gia tộc, không phải chủ tịch, lại càng không phải cô chủ của nhà nào, thế nhưng tôi có năng lực trở thành bất cứ
nhân vật nào mà tôi muốn. Người bị giao cho đóng một nhân vật nào đó thì là con rối, mà người tạo nên nhân vật mới là chúa tể. Anh cảm thấy tôi phải sợ một con rối sao?”
“Cô!”
“Sở Tây Lâm, nếu tôi là anh, tôi sẽ không ngồi ở đây hối hận, mượn rượu giải sầu, tôi sẽ ngồi ở trên tầng cao nhất của Sở thị...” Chu Kiều dừng một chút, lại nói tiếp: “Khiến nó hoàn toàn quỳ xuống dưới chân tôi, trở
thành Sở thị của tôi.”
Lời nói cực kỳ dã tâm lại lạnh lùng của cô khiến Sở Tây Lâm ngừng thở, thậm chí cổ tay anh ta đang bóp Chu Kiều cũng run nhè nhẹ.
Căn phòng lại rơi vào sự im lặng kỳ dị.
Anh ta có thể rõ ràng cảm giác được mình bị rung động bởi những lời này.
Thật ra trước mắt Sở thị đã là của anh ta, nhưng Sở Tây Lâm lại có thể nghe ra ngụ ý của Chu Kiều, cô đang nói với mình rằng không phải, Sở thị căn bản vẫn chưa thuộc về anh ta, bởi vì anh ta hoàn toàn không có biện
pháp nắm chắc sở thị trong tay giống như ông nội.
Anh ta không có cách nào.
Bắt đầu từ khi bị bắt ngồi lên vị trí kia, anh ta vẫn bị người ta thúc đẩy.
Anh ta không có biện pháp nào giải quyết sự việc của công ty Hâm Thịnh một cách độc lập.
Anh ta cũng không có biện pháp giải quyết vấn để cổ phần công ty bị mất.
Anh ta càng không có cách nào giải quyết các thành viên hội đồng quản trị.
Anh ta cứ như một kẻ vô dụng.
Mà tất cả điều này, cô gái trước mắt đều nhìn thấy rõ trong mắt.
Cô dùng một đôi mắt lạnh nhạt, lấy góc độ của những người đứng xem thờ ơ, dưới đáy lòng cười nhạo và khinh thường sự vô năng của anh ta.
“Cô biết cái gì! Cô chẳng hiểu gì hết!” Cảm xúc của Sở Tây Lâm bỗng trở nên kích động, anh ta nghiến răng: “Cô đang cười nhạo tôi, cô vẫn luôn cười nhạo tôi!”
Cười nhạo cuộc sống hai mươi năm qua cứ như một truyện cười.
Cười nhạo mình sống ở trong gia đình dơ bẩn ghê tởm như vậy.
Cười nhạo mình lại có người mẹ ác độc mà lại ngu xuẩn như vậy.
Chu Kiều cảm thấy tay anh ta đang tăng thêm lực.
Tâm trạng của anh ta có vẻ mất khống chế.
Chu Kiều quyết định thật nhanh, cô đưa tay khống chế cổ tay anh ta, dùng sức nhấn một cái, Sở Tây Lâm bị đau kêu “Á!” một tiếng, cái tay kia lập tức lỏng ra,
Cô ném anh ta sang một bên, nhướng mày nói: “Tôi không rảnh đến thế đâu, tôi chỉ muốn cổ phần công ty, cũng không muốn hiểu anh. Nhưng Sở Tây Lâm, anh phải hiểu.”
Hiểu thời gian quý giá.
Hiểu cách dùng dao sắc chặt đay rối.
Hiểu mình... nên trưởng thành.
Nhưng Chu Kiều nhìn vẻ vô cùng đau đớn của anh ta, cảm xúc suy sụp anh ta, cô cảm thấy nói mấy câu đó chỉ lãng phí thời gian.
Người này xuôi gió xuôi nước hai mươi năm, thình lình bị lật thuyền, không chết đuối đã tốt lắm rồi, làm sao có thể hiểu bốn chữ “thời không đợi ta”.
Quả nhiên, vẫn là đàn gảy tai trâu.
Chu Kiều không còn tính nhẫn nại nữa, dù sao chuyện quan trọng nhất đã bàn xong, đến lúc đó đi lấy cổ phần công ty là được rồi.
Chuyện khác không nằm trong phạm vi suy nghĩ của cô.
Gõ cửa chính của phòng bao, Chu Kiều hô ra bên ngoài: “Trợ lý Lưu, mở cửa.”
Đáng tiếc, ngoài cửa không có bất cứ động tĩnh nào.
Chu Kiều chắc chắc trợ lý Lưu lúc này vẫn còn canh gác bên ngoài, cho nên lại hô: “Anh có thể mang Sở Tây Lâm đi.”
Kết quả lại khiến Sở Tây Lâm mâu thuẫn kịch liệt: “Tôi không đi! Tôi không muốn đi!”.
Anh ta bổ nhào vào trước mặt Chu Kiều, trong ánh mắt tràn đầy phẫn hận: “Chu Kiều, cô dựa vào cái gì mà giơ tay ra lệnh cho cuộc đời của tôi chứ?”
Nếu không phải cô xuất hiện, mẹ của anh ta vẫn là mẹ của anh ta.
Chú Hoàng cũng vĩnh viễn là chú Hoàng của anh ta.
Anh ta thực sự hy vọng tất cả đều là một cơn ác mộng.
Tỉnh dậy rồi, tất cả đều trôi qua.
Nhưng sự thật mặc kệ khi nào anh ta tỉnh táo lại, tất cả đều thành cảnh còn người mất,
Trong khoảng thời gian này, ngày nào anh ta cũng dựa vào cồn để làm say mình.
Nhưng còn có thể làm say nhất thời, chứ không thể làm say một đời.
Mỗi khi anh ta tỉnh táo lại, chân tướng tàn nhẫn đầm đìa máu me lại khiến anh ta đau đớn muốn chết đi.
Anh ta không rõ, tại sao ông trời lại để anh ta gặp phải chuyện này.
Rất đau đớn.
Đau đớn làm cho người ta suy sụp.
“Bởi vì anh quá yếu.” Thấy vậy, Chu Kiều chỉ trả lời một câu.
Sở Tây Lâm lại bị ép đến mức đỏ mắt, anh ta không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Chu Kiều, nói như nguyền rủa: “Tôi sẽ không bỏ qua cho cô, tuyệt đối không bỏ qua! Cô đã hủy hoại cuộc đời của tôi, tôi cũng muốn
hủy hoại cô! Cùng lắm thì chúng ta đồng quy vu tận!”
Lúc này, cửa chính bị đẩy ra.
Chu Kiều lập tức nói với trợ lý Lưu đối diện cửa: “Mang đi.”
Trợ lý Lưu nghe xong, vội bước lên phía trước: “Vâng, vâng...”
Sau đó, anh ta ra lệnh cho vệ sĩ lập tức bước lên phía trước, dìu người đi.
Lần này, Sở Tây Lâm không mâu thuẫn như lúc trước, nhưng ánh mắt vẫn dính vào người Chu Kiều, mãi tới khi hoàn toàn biến mất ngoài cửa.