Cô nhìn thời gian, đã muộn rồi, nếu còn lề mề nữa thì phỏng chừng sáng mai sẽ không dậy nổi, cô dứt khoát dẹp đường quay về trường học.
Nhưng cô mới xuống tầng thì phát hiện ra một đám người đang đứng ở trong đại sảnh, vừa thấy Chu Kiều đi xuống, vừa nãy còn đang nói chuyện bỗng lập tức yên tĩnh, tầm mắt mọi người đều đổ dồn về phía cô.
Thấy vậy, Chu Kiều không khỏi sửng sốt, cô còn tưởng rằng tất cả đã đi hết rồi, sao lại chạy xuống tầng thể này?
Đang nghi hoặc, qua khóe mắt cô trùng hợp nhìn thấy trong đám đông có một nhân viên phục vụ đang cầm máy POS”, có vẻ như đang chờ đợi.
*Máy POS Máy quẹt thẻ tính tiền.
Nhất thời, cô cũng không biết vì sao lại lập tức thốt lên với Cố Hân Lam đang đi về phía mình: “Tớ không có tiền.”
Bước chân của Cố Hân Lam dừng lại, khóe miệng hơi giật giật: “...”
Những người còn lại: “...”
Mà lúc này, bên cạnh có một bàn tay run rẩy duỗi tới, cầm một cái thẻ ngân hàng trong tay.
“Cho ngài.”
Chu Kiều rũ mắt, lập tức nhìn thấy cậu chủ Vương kia đang đứng dưới bậc thang rất cung kính, không còn vẻ kiêu ngạo như trước nữa, thậm chí còn có vẻ lấy lòng.
Không đợi Chu Kiều có phản ứng gì, lập tức nhìn thấy Cố Hân Lam đi nhanh đến trực tiếp hất tay gã ra, vẻ mặt nóng nảy: “Người của tôi có cần anh ở đây xun xoe không?”
Động tác kia không chút khách sáo, hiển nhiên là cô ấy ghi hận ban nãy gã giúp Tống Cảnh Phàm gây sự.
Thấy vậy, cậu chủ Vương cũng không tức giận, hiển nhiên là biết quan hệ thân thiết giữa Cố Hân Lam và Chu Kiều, cho nên lập tức cười nói: “Chuyện này sao có thể là xun xoe chứ, tất cả mọi người đều là bạn bè, bạn
bè với nhau thì bỏ tiền ra giúp đỡ nhau một chút có làm sao đâu?”
Đây là cố ý muốn lấy lòng Chu Kiều cùng với bạn bè xung quanh cô.
Nhưng rất đáng tiếc, Cố Hân Lam hoàn toàn không lọt tại những lời nịnh bợ này: “Ai là bạn bè với anh chứ?”
Cậu chủ Vương cười ha ha nói: “Người ta thường nói, đánh nhau xong mới thành bạn bè, cô Cổ à, chúng ta chỉ hiểu lầm nhau một chút thôi, cũng coi như là bạn bè mà.”
Ánh mắt lạnh như băng của Cố Hân Lam nhìn chăm chú vào gã, một lát sau, chậm rãi nở nụ cười: “Thế này đi, sau khi tôi ân cần “thăm hỏi” mẹ anh, anh còn cảm thấy chúng ta vẫn là bạn bè thì tôi lập tức làm bạn với
anh, thế nào?”
Đây là biểu cảm chưa bao giờ có ở Cố Hân Lam. Trong lời nói nhẹ nhàng bâng quơ của cô ấy lại chứa đựng sự ác độc. Đó không phải là phong cách của cô ấy.
Phong cách của cô ấy từ trước đến nay là ngay thẳng, đơn giản, chính là Phạm Vũ phiên bản nữ.
Nhưng hôm nay, cô ấy dùng từ văn minh nhưng lại khiến người ta khó xử.
Xem ra, chuyện ân cần “thăm hỏi” mẹ cô ấy đúng là vảy ngược của cô ấy.
Ở đối diện, sắc mặt cậu chủ Vương chỉ trong giây lát đã hơi khó coi, nhưng cũng chỉ là giây lát lướt qua, bởi vì gã còn nhớ Chu Kiều đang đứng bên cạnh.
Gã không thể đắc tội người nhà họ Sở.
Đặc biệt còn là một người dám ra tay với cậu cả nhà họ Sở.
Vì thế, gã chỉ có thể không ngừng xin khoan dung nói: “Cô Cố, trời đất chứng giám, lúc ấy tôi đâu ân cần thăm hỏi một câu nào, tôi chỉ nói các cô phá mối làm ăn, tất cả những câu ân cần thăm hỏi đều là tên Tống Cảnh
Phàm chết tiệt kia nói.”
Cố Hân Lam cười lạnh, quanh người như tỏa ra lệ khí: “Anh nói hay không thì có khác gì đâu.”
Sự căm thù dày đặc kia khiến cậu chủ Vương cảm thấy chỉ e là khó giải quyết chuyện này.
Tuy gã không rõ tình hình trong nhà Cố Hân Lam thế nào, nhưng nhờ phúc của Tổng Cảnh Phàm, qua lời nói mà cậu ta cố ý chọc giận đối phương vừa rồi, cơ bản gã đã hiểu được đại khái.
Không thể không nói, người nọ vừa cặn bã vừa hèn hạ.
Mẹ người ta đã qua đời, thế mà cậu ta cũng không buông tha.
Không còn biện pháp nào nữa, gã chỉ có thể dời mục tiêu sang Chu Kiều bên cạnh, cười làm lành nói: “Cô Sở... À không, cô hai, tôi thật sự đã bị tên kia lừa, tôi vô tội mà.”
Cố Hân Lam thấy gã còn muốn giải vây cho mình, không kìm nổi định xông lên: “Mẹ nó, anh mà vô tội...” Nhưng bị Chu Kiều cản lại đúng lúc.
Cô nhếch mí mắt lên, giọng điệu hơi lạnh: “Nếu cảm thấy vô tội, vậy cậu Vương cứ tùy tiện đi.”
Câu này nghe thì không có vấn đề gì nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ thì vấn đề lại lớn lắm.
Đây rõ ràng là đang lấy lùi làm tiến, cũng nói ẩn ý rằng gã đang thoái thác.
Nếu không, tại sao gã phải đứng ở đây liên tục cầu xin tha thứ.
Nếu đã cầu xin tha thứ thì phải là sai rồi.
Cậu Vương bị câu này làm cho không kịp trở tay, vội vàng túm người lại: “Ừm, cô hai, tôi...”
“Tôi không phải cô hai.” Chu Kiều nhíu mày, ngắt lời đúng lúc.
Cậu Vương không dám ngỗ nghịch cô lúc này, liên tục gật đầu: “À à, vậy... vậy cô Chu, chúng ta không đánh thì không quen, chuyện này đúng là tôi làm, lúc ấy cũng lạ, tôi uống chút rượu, đầu óc không rõ ràng lắm,
nhưng tôi thật sự không muốn...”
“Việc này không liên quan gì đến tôi, tôi đầu bị người ta ân cần “thăm hỏi” mẹ tôi.” Chu Kiều bởi vì nửa người đều bị dính rượu nên cực kỳ không thoải mái, không kiên nhẫn dài dòng với gã, dứt khoát nói thẳng: “Thời
gian không còn sớm, tôi đi về trước.”
Tim cậu chủ Vương giật thót một cái, sợ chuyện xấu đi, nhanh chóng tận dụng mọi thứ mà nói: “Vậy tôi đưa cô Chu về, xe của tôi đang đỗ ngay bên ngoài, sẽ đưa cô đến nhà an toàn ngay.”
Chu Kiều cự tuyệt: “Không cần đâu, tôi uống rượu, ngồi xe sẽ bị say, tự mình đi về là được.”
Cậu chủ Vương thấy thái độ của cô với mình lạnh nhạt như vậy, trong lòng càng thêm lo lắng, thái độ tự nhiên cũng càng ngày càng khiêm nhường: “Vậy tôi đi cùng cô, tôi cũng uống rượu, vừa hay có thể tản bộ.”
Bên cạnh Cố Hân Lam xì một tiếng, châm chọc nói: “Anh thực sự nghe không hiểu hay là giả vờ không hiểu thế?
Cậu chủ Vương nhất thời xấu hổ không thôi.
“A, giả vờ giả vệt như anh...”
“Cố Hân Lam.” Chu Kiều thản nhiên gọi cô ấy một tiếng, sự lạnh lùng sắc bén còn chưa rút khỏi ánh mắt cô, dưới ánh đèn nóng rực khiến người ta bất giác im lặng.
Cậu chủ Vương thấy cô lên tiếng giúp mình, chỉ cảm thấy có hy vọng, đang chuẩn bị mở miệng thì chợt nghe thấy Chu Kiều nói: “Tôi nói rồi, chuyện hôm nay không liên quan gì đến tôi, tôi sẽ không để ở trong lòng.”
Hai mắt cậu chủ Vương lập tức sáng ngời, dường như có vẻ không thể tin được: “Thật, thật à?”
“Nhưng bạn tôi có để trong lòng hay không thì tôi cũng không biết.”
Câu này của Chu Kiều có ngụ ý gì, cậu chủ Vương sao có thể không rõ, gã nhìn Cố Hân Lam một cái, sau đó lập tức cam đoan với Chu Kiều: “Tôi hiểu, tôi hiểu rồi, cô yên tâm! Tôi nhất định sẽ bắt tên Tổng Cảnh Phàm
chết tiệt kia dập đầu nhận sai trước cô Cổ.”
“Cảm ơn nhiều.”
Chu Kiều khách sáo trả lời một câu rồi kéo Cố Hân Lam đi về phía cửa.
Trong lúc đó, mọi người cứ thể nhìn theo bọn họ đi ra ngoài.
Cố Hân Lam bị túm đi, mặt mũi hùng hổ, trông rất mất hứng, nhưng nụ cười bên khóe môi lại không đè xuống được.