Vợ Yêu Là Đại Lão full

Chương 130: Mâu thuẫn trở nên gay gắt

/837
Trước Tiếp
Bởi vì ngoại trừ học sinh của lớp A1, Chu Kiều là học sinh duy nhất của lớp A7 tham gia thi đấu.

Nửa năm trước, trong buổi thi đấu giao lưu, cảnh tượng cô dùng sức một người đè bẹp trường trung học số 1 vẫn còn rõ ràng trước mắt bọn họ.

Bây giờ, sau nửa năm, cuối cùng đã sắp tham gia cuộc thi giành suất đi thi đấu rồi.

Một khi giành được suất thì phải đi thi thành phố, tranh tài với học sinh toàn thành phố.

Điều này sao có thể khiến người ta không chú ý cho được.

Lần này chỉ có bốn suất đi thi, trong kỳ nghỉ đông, lớp A1 cũng đã cạnh tranh chọn mười người tham gia thi lần này, thêm cả Chu Kiều là mười một người.

Trong mười một người phải chọn ra bốn người tham gia thi đấu.

Thế nhưng sau khi thấy Chu Kiều ở lần thi đấu trước, hầu như tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận tư cách đi thi của cô.

Dù sao cô cũng khiến trường trung học số 1 muốn đào góc tường nên về thực lực hoàn toàn không cần nghi ngờ.

Nhưng cho dù như vậy, tất cả mọi người vẫn có thể thấy ngày ngày Chu Kiều làm để không ngừng nghỉ.

Cô làm để không giống với người khác.

Lúc bắt đầu cô sẽ làm cẩn thận từng bước một, nhưng sau đó thì không, có vài đề cô làm, có vài đề cô chỉ viết hai bước, thế nhưng có nhiều đề cô lại viết thẳng ra trọng điểm của cách làm rồi kết thúc.

Không viết quá trình, không viết đáp án.

Lúc đầu Cố Hân Lam phát hiện ra vấn đề này thì còn rất lo lắng, cô ấy nghĩ thầm sao Chu Kiều cứ để trống rất nhiều chỗ trong để vậy. Lẽ nào Chu Kiều không biết làm?

Thậm chí cô ấy còn chủ động hỏi Chu Kiều có cần mời giáo viên khác tới bổ túc cho cô không.

Sau đó, cô ấy mới biết từ Chu Kiều, hóa ra vì loại đề tương tự nhau thì Chu Kiều lười phải tốn thời gian làm lại lần nữa, cô ấy mới cảm nhận được sâu sắc cái gì gọi là sự sỉ nhục khi là học sinh dốt.

Má nó chứ.

Quá ngược.

Chẳng qua trong lòng thấy ngược như vậy, nhưng bên ngoài cô ấy vẫn rất đắc ý.

Đặc biệt là khi đối đầu với lớp A1, là kẻ thù lâu năm, khi cô ấy đi qua cửa sổ lớp A1 vào giờ nghỉ trưa, nhìn thấy các học sinh lớp A1 còn không ngừng làm bài, trên giấy viết chi chít các bước giải đề thì không khỏi cảm

thán chậc chậc mấy tiếng.

“Nhìn dáng vẻ học vẹt của bọn họ kìa, so với Chu Kiều đúng là cách biệt trên trời dưới đất.”

Người bên cạnh đưa mắt nhìn khung cảnh trong cửa sổ, khinh thường nói: “Cũng không hẳn, bọn họ sao có thể so với chị Kiều của chúng ta được. Chị Kiều của chúng ta ngủ suốt ngày cũng có thể thi tốt hơn bọn họ.”

Cố Hân Lam chậc lưỡi, gật đầu: “Cũng đúng, căn bản không cùng đẳng cấp.”

Sau đó hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía trước.

Không ngờ cuộc nói chuyện này lại truyền vào tại Trần Hạo Lỗi đang tựa bên cạnh cửa sổ không sót một chữ.

Nhất thời, bút đang viết trên đề thi không cẩn thận làm rách giấy.

Từ sau khi bị Chu Kiều chèn ép trên trận thi đấu kia thì cậu ta vẫn nhớ mối thù này.

Khó khăn lắm vào lần Chu Kiều trốn lần tập huấn kia, cậu ta mới tố cáo nặc danh với thầy hiệu trưởng, muốn nhân cơ hội này xóa bỏ tư cách tập huấn của Chu Kiều.

Đáng tiếc, thầy hiệu trưởng hoàn toàn không coi đó là chuyện gì to tát, cuối cùng Chu Kiều không chỉ không bị xóa bỏ tư cách mà ngược lại còn tiếp tục được phụ đạo một – một.

Điều này khiến cậu ta ngầm tức giận rất lâu, chỉ cảm thấy thầy hiệu trưởng bất công, xử sự rất bất công!

Nhưng ai ngờ vẫn còn chuyện khiến người ta càng tức giận hơn!

Mới một học kỳ ngắn ngủi, thế mà thành tích của con bé học sinh lớp A7 rác rưởi kia lại tăng lên thẳng tắp, không chỉ lọt vào tốp ba mươi, thậm chí còn chèn ép vị trí của một số học sinh lớp A1 xuống.

Loại tăng vọt bùng nổ một cách đáng sợ như vậy khiến cậu ta nhìn thấy mà run rẩy.

Cậu ta hoàn toàn không dám tưởng tượng, đợi tới khi người này thi đại học vào một năm sau thì sẽ đáng sợ tới mức nào.

Chỉ cần nghĩ sâu xa hơn thì sự sợ hãi đó khiến cậu ta cảm thấy không thở nổi.

Thế là cậu ta càng không ngừng liều mạng cố gắng. Mỗi ngày đều không nghỉ ngơi, đắm chìm trong biển đề thi. Áp lực cực lớn giống như một tảng đá đè nặng trong lòng cậu ta, khiến cậu ta không sao thở nổi. Trong

đầu chỉ còn lại một suy nghĩ muốn rửa sạch sự nhục nhã ngày trước.

Chỉ là, áp lực nặng nề khiến cậu ta càng ngày càng căng thẳng, thể là tâm trạng cũng càng ngày càng sốt ruột, không yên lòng.

Thế nên chỉ hai ba câu nói tùy tiện của Cố Hân Lam đã kích thích cậu ta, khiến cậu ta nóng đầu, đột ngột đứng phắt dậy khỏi ghế.

Bởi vì động tác quá mạnh khiến thể tạo ra tiếng ma sát chói tai với mặt đất.

Tiếng động này vang lên trong lớp có vẻ rất đột ngột.

Tất cả mọi người trong lớp không khỏi nhìn về phía cậu ta.

“Đứng lại! Cậu vừa mới nói gì?”

Cố Hân Lam bị tiếng hô này làm cho đứng lại, cách cửa sổ không vui nhìn đối phương: “Bị điên à?”

Thế nhưng Trần Hạo Lỗi vẫn đứng đó, vẻ mặt âm trầm, nôn nóng nói: “Cậu nhắc lại những lời vừa rồi một lần nữa xem!”.

Cố Hân Lam nhìn dáng vẻ căm tức của cậu ta thì chỉ thấy rất nực cười: “Dựa vào cái gì mà tôi phải nghe lời cậu?” Nói xong, cô ấy không định phản ứng lại cậu ta mà chuẩn bị đi tiếp.

Thế nhưng Trần Hạo Lỗi lại nghiến răng, quát cô ấy: “Cậu có gan thì nhắc lại lần nữa! Không dám nói thì cậu chính là đồ nhát như thỏ đế!”

Cố Hân Lam là dân anh chị trong trường, đây là lần đầu tiên cô ấy bị người ta chỉ thẳng mặt kêu gào như vậy, thế là lập tức giận quá hóa cười: “Tôi nói này, không phải cậu học tới mức ngu luôn đấy chứ? Có phải muốn

tôi giúp cậu thả lỏng đầu óc không?”

Tay Trần Hạo Lỗi siết chặt cán bút, cười gần một tiếng, nói: “Cậu chính là đồ nhát gan! Nhưng cũng chẳng sao, học sinh lớp A7 toàn là bọn rác rưởi, nhát gan, thế nên Chu Kiều là học sinh lớp A7 cũng thế, không có gì

ghê gớm cả. Các cậu không cần cố ý chạy tới lớp A1 để diễu võ giương oai cho chúng tôi nghe!”

Lúc này cuối cùng Cố Hân Lam cũng biết cậu ta nổi điên vì cái gì.

“Đúng là tôi chẳng cần phải cố ý chạy tới đây làm gì, dù sao đây là chuyện người nào tinh mắt cũng có thể nhận ra.” Cố Hân Lam cố ý làm cậu ta tức chết, cô ấy hất cằm, nói: “Cậu xem đề mà cậu làm đi, chi chít một

đổng chữ, Chu Kiều chỉ cần nhìn đề một cái là có thể viết ngay ra câu trả lời, loại chênh lệch này cần tôi nói sao?!”

Trần Hạo Lỗi không hề khách sáo cười gần một tiếng, giễu cợt: “Nhìn một lần có thể viết được câu trả lời là máy tính! Lẽ nào ý của cậu là, mắt của Chu Kiều là máy quét tài liệu, đầu óc là hệ thống à?”

Cổ Hâm Lam khựng lại, còn chưa nghĩ ra phản kích thế nào thì đã nghe thấy cậu ta khinh bỉ nói một câu: “Hay ý cậu là, Chu Kiều căn bản không phải là người.”

Lần này Cố Hân Lam thật sự nổi nóng, cậu ta mắng cô ấy là đồ nhát gan đã thấy khó chịu rồi, giờ còn dám mắng cả Chu Kiều nữa? Phút chốc, cô ấy lập tức nổi giận, muốn xông tới: “Mẹ nó, cậu nói ai không phải là

người!”

Người đứng cạnh vừa xem đã biết sắp xảy ra chuyện không hay nên vội vàng cản cô ấy lại: “Chị Lam! Đừng!”

Sau đó nhìn mấy người phía sau để xin giúp đỡ, bảo bọn họ nhanh chóng tìm người lớp A7 tới.

Trần Hạo Lỗi ở bên cạnh mình đều là bạn cùng lớp, người đông, thế mạnh nên đứng trước cửa sổ, tiếp tục móc mỉa: “Tôi đang khen cậu ta đó, khen cậu ta lợi hại, còn lợi hại hơn cả máy tính.”

Cố Hân Lam bị người ta ôm giữa người nên chỉ có thể giãy giụa chửi bới: “Đồ khốn! Khen hay mỉa người ta lẽ nào tôi nghe không hiểu? Chẳng phải cậu đang đố kỵ vì cậu ấy giỏi hơn cậu hay sao! Nhìn dáng vẻ thua

không chịu được của cậu kìa, không sánh được thì đừng có so bì, sớm quỳ xuống nhận thua đi!”

Trần Hạo Lỗi bị kích tới xanh cả mắt, khuôn mặt lộ ra sự nóng nảy, nhìn cả người cậu ta trông có vẻ điên cuồng.

Thậm chí bàn tay cậu ta cũng bắt đầu run rẩy vì phẫn nộ.

Cậu ta sẽ không thua.

Cậu ta mới không thua.

Thua chỉ có thể là Chu Kiều, mà không phải mình!

Chỉ là cậu ta còn chưa kịp hành động, trong hành lang bỗng truyền tới một tiếng quát to của Đường Thanh Như: “Lại ầm ĩ cái gì thế?”

Vừa thấy giáo viên đến thì các học sinh lớp khác đều lũ lượt rụt đầu lại, không dám tiếp tục hóng hớt nữa.

Chỉ là học sinh lớp A7 nghe thấy Cố Hân Lam lại ầm ĩ với học sinh lớp A1 thì đều chạy tới.

Cứ như vậy, hai lớp đụng độ với nhau.

Đường Thanh Như càng thêm tức giận: “Thầy Du, học sinh lớp thầy sao cứ gây chuyện ở cửa lớp A1 thế! Rốt cuộc anh làm thầy giáo kiểu gì vậy?”

Cơn giận của Cố Hân Lam còn chưa tiêu hết, cô ấy quát lên: “Chuyện này thì liên quan gì tới Lão Du đâu ạ! Rõ ràng học sinh lớp A1 của cô gây sự trước!”

Đường Thanh Như hừ một tiếng, trong giọng nói mang theo sự ưu việt trời sinh: “Tôi rất hiểu học sinh lớp tôi, các em ấy không thể vô duyên vô cớ gây sự được. Còn lớp A7 các em, từ trước tới giờ vẫn luôn bị người ta

chê trách.”

“Bị người ta chê trách thì chứng tỏ em gây sự ạ? Cô lấy lô-gic ấy ở đâu thế! Cô có bệnh không vậy!” Cố Hân Lam thật sự tức phát điên, cô ấy nói với Du Thương: “Lão Du, em đang đi qua đây,là tên này không hiểu sao tự

dưng lại quát em, quát em thì thôi đi, nhưng cậu ta còn mắng Chu Kiều không phải là người! Thầy nói xem, người như thế em có thể đánh không?”

“Tôi mắng cậu ta bao giờ, rõ ràng tôi đang khen, khen đầu óc của cậu ta có thể so với máy tính.”

Vẻ mỉa mai sâu sắc của Trần Hạo Lỗi khiến đầu óc Cố Hân Lam nóng lên: “Mẹ nó, cậu còn nói à!”

Sau đó, chuyện đã hoàn toàn mất khống chế.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
pphuongg003/5 đầu truyện nhịp chậm tình cảm của đôi chính cũng chậm theo, đoạn cuối ổn. Nói chung truyện tạm được. - sent 2024-10-29 20:10:47
laanh_03Duyệt thẻ cho e với - sent 2024-09-13 19:27:30
laanh_03Duyệt thẻ đi ạ - sent 2024-08-01 18:39:23
laanh_03Duyệt vip cho e với ạ - sent 2024-08-01 17:18:11
Thanh Van Nguyen1632983399Duyệt thẻ cho mình nha - sent 2024-07-01 13:17:14
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương