Các bạn nữ trong lớp thấy cảnh này thì sợ tới mức lũ lượt hộ lên.
Cũng may Du Thương nhanh tay nhanh mắt, khi Cố Hân Lam chuẩn bị đầm một cú nữa thì đã nhanh chóng tới kéo cô ấy lại, đồng thời cũng bảo các học sinh lớp A7 tới giúp.
Không dễ dàng gì họ mới ngăn được Cố Hân Lam, lúc này Đường Thanh Như mới có phản ứng, cô ta tức tới mức run rẩy cả người: “Điên rồi, điên rồi! Trong mắt em có còn giáo viên hay không? Em đúng là không coi
người lớn ra gì!”
Cố Hân Lam đang nóng đầu nên căn bản không coi Đường Thanh Như ra gì thật, cô ấy bắt đầu nói loạn lên: “Đáng đánh lắm! Ai bảo cậu ta nói lung tung, còn dám nói lung tung thì em còn đánh! Đánh chết luôn!”
Đối với sự hách lối của Cố Hân Lam, Đường Thanh Như là giáo viên nên hoàn toàn bị chọc giận, cô ta nói chữ em liên tục mấy lần, cuối cùng chỉ vào Cố Hân Lam, hô lên: “Mời phụ huynh, nhất định phải mời phụ
huynh! Chuyện này quá ác liệt, tôi còn phải báo cáo với hiệu trưởng! Nhất định phải phạt, nhất định phải phạt!”
Cơn giận của Cố Hân Lam đang bùng lên bèn liều mạng nói: “Phạt thì phạt, dù sao em cũng không sai!”
“Em!”
Chuyện này nhất thời rơi vào thế bí.
Giữa chừng Du Thương kéo chặt cô ấy lại, trách móc nhiều lần nhưng không hề có hiệu quả.
Cố Hân Lam giống như một con hổ con đã hoàn toàn mất khống chế, cô ấy không ngừng giãy giụa, tức giận mắng om sòm.
Cuối cùng học sinh lớp A7 sợ Cố Hân Lam sẽ chịu thiệt nên hết cách, đành nhanh chóng quay về keo bảo vật trấn lớp ra.
Chu Kiều mới làm được một nửa số đề, kết quả bị đám người kia cứng rắn lôi ra, miệng thì kêu um lên phải đi cứu mạng.
Lúc đầu cô còn chưa hiểu gì, nhưng dần dần, từ những lời cầu cứu lung tung kia, cuối cùng cô đã hiểu đại khái.
Đó chính là Cố Hân Lam lại gây chuyện, có người nói là vì cô nên mới làm như vậy.
Hết cách, cuối cùng cô chỉ có thể theo những học sinh kia đi về phía lớp A1.
Mới tới cửa lớp A1, các học sinh đứng sau đã lập tức hô lên: “Chị Kiều tới rồi!”
Trong nháy mắt, Cố Hân Lam đang nổi giận ở bên trong lập tức không náo loạn nữa, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Chu Kiều.
Hiệu quả đó còn tốt hơn cả giáo viên chủ nhiệm là Du Thương.
Hành lang vốn đang ồn ào lập tức yên tĩnh.
Học sinh lớp A7 rất ăn ý đứng tách ra một con đường.
Chu Kiều đi xuyên qua đám người, tới bên cạnh Cố Hân Lam, phiền lòng hỏi: “Lại làm ầm ĩ gì thế?”
Trong lòng Cố Hân Lam đang giận, tuy cô ấy không còn giương nanh múa vuốt nữa, thế nhưng lúc nói chuyện vẫn rất hùng hổ: “Tên khốn này mắng cậu, nói cậu không phải là người.”
“.”
Đối với phản ứng bình tĩnh của Chu Kiều, Cố Hân Lam cuống lên: “Cậu đừng chỉ có ổ không như thế, xông tới đầm cho một cái để phát tiết đi chứ, giống như lần trước cậu đánh...”
Cô ấy còn chưa nói dứt lời đã bị một ánh mắt lạnh nhạt của Chu Kiều liếc tới, theo bản năng ngậm miệng lại.
Sau đó lập tức nghe thấy Chu Kiều bình thản nói: “Dù thế nào thì đánh người trong trường là sai, xin lỗi đi.”
Cố Hân Lam vừa nghe đã xù lông nhím: “Tớ không! Tớ không sai, dựa vào cái gì mà tớ phải xin lỗi! Là cậu ta mắng tới trước, nói tớ là đồ nhát gan, nói cậu không phải là người, còn nói lớp A7 chúng ta đều là rác rưởi!”
Ánh mắt của các học sinh lớp A7 ở đây đều thay đổi.
Ngay cả Du Thương cũng hơi nhíu mày.
Thế nhưng Chu Kiều đột ngột hỏi một câu: “Cậu không sợ cha cậu à?”
Cố Hân Lam khinh bỉ hừ một tiếng, cười: “Cha tớ không làm gì được Tổng Đê Tiện, nhưng không có nghĩa không làm gì được tên khốn này.”
“Tuy nhiên lại mất đi một lần kiên nhẫn của cha cậu với cậu.” Chu Kiều cố gắng nhẹ giọng, lạnh lùng hỏi: “Cậu cảm thấy cha mình còn có thể nhịn cậu bao nhiêu lần?”
Câu nói này khiến Cố Hân Lam cứng đờ cả người.
Không nói gì nữa.
Chu Kiều thấy đã có hiệu quả, một lần nữa nhắc nhở: “Xin lỗi đi.”
Nhưng Cố Hân Lam không lên tiếng: “...”
Chu Kiều không thèm để ý, chỉ tiếp tục nói: “Xin lỗi.”
“Cố Hân Lam, xin lỗi.”
Vào lần thứ ba thì thái độ của Chu Kiều rõ ràng đã cứng rắn hơn rất nhiều.
Giọng điệu lạnh lùng để lộ ra sự cảnh cáo không cho phép từ chối.
Học sinh lớp A1 và các lớp khác âm thầm xem kịch vui cảm thấy chắc Chu Kiều điên rồi, lại dám ra lệnh cho Cố Hân Lam xin lỗi, sợ sống lâu quá nên muốn bị ăn đập hả?
Ngay cả Du Thương cũng thấy không có khả năng lắm. Anh ta đã làm chủ nhiệm lớp này hơn một năm, năm nay là năm thứ hai, anh ta quá hiểu mấy đứa như Cố Hân Lam. Nếu Chu Kiều dùng đôi câu đã thay đổi
được mấy học sinh này thì anh ta cũng sẽ không phải đau đầu lâu như vậy.
Thế nhưng, một giây sau, sự thật đã vả cho bọn họ một cái tát vang dội.
“Xin lỗi.”
Hai chữ cực kỳ nhỏ, nhưng lại không cam lòng được nói ra, trong hoàn cảnh yên tĩnh này có vẻ càng thêm rõ ràng.
Nhất thời, những người kia ngạc nhiên tới mức suýt nữa rơi cả cằm.
Xin... xin lỗi rồi sao?
Cố Hân Lam xin lỗi rồi?
Trời ơi!
Bọn họ không nghe nhầm đấy chứ?
Thế mà Cố Hân Lam thật sự xin lỗi rồi!
Rõ ràng năm phút trước, thái độ còn phách lối như vậy, suýt nữa làm Đường Thanh Như tức chết nữa.
Kết quả Chu Kiều mới nói mấy câu đã khiến Cố Hân Lam ngoan ngoãn cúi đầu.
Điều này không khỏi khiến bọn họ đánh giá Chu Kiều lại một lần nữa.
Trong đó có vài học sinh phản ứng nhanh, lập tức nhớ tới gần đây những người trong giới nói địa vị của Chu Kiều trong nhà họ Sở không hề thấp, đừng dễ dàng đắc tội với cô.
Lẽ nào, là sự thật?
Đối mặt với những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu ở xung quanh, Chu Kiều chỉ quay sang nói với Du Thương đang há hốc mồm: “Nếu đã xin lỗi rồi thì cũng không phải mời phụ huynh nữa, thầy Du à, thầy nói sao?”
Du Thương bị điểm danh thì mới hồi thần, chậm chạp gật đầu: “Đúng, nếu Cố Hân Lam đã biết sai thì được rồi.”
Nhưng anh ta vừa dứt lời đã lập tức bị Đường Thanh Như lớn tiếng bác bỏ: “Cái gì mà được! Đây chính là mầm thi đấu tốt nhất lớp chúng tôi, hơn nữa đã sắp cạnh tranh suất đi thi rồi, đấm một cái thế này nhỡ đâu bị
chấn động não nhẹ thì sao em ấy đi thi được! Em ấy cố gắng lâu như thế, tất cả đều bị mấy học sinh lớp A7 của anh phá hoại!”
Cố Hân Lam vốn đã không nguyện ý nói lời xin lỗi, chẳng qua vì bị Chu Kiều ép nên mới nói, bây giờ vừa nghe thấy vậy, cô ấy bèn nổi cáu: “Em chỉ đánh một cái, làm gì khoa trương đến thế! Cô đừng có ăn vạ!”
“Cái gì mà ăn vạ, tôi nhìn thấy rõ cú đấm này lắm đấy!” Đường Thanh Như tiến lên kiểm tra vết thương của Trần Hạo Lỗi, càng nhìn sắc mặt càng tái xanh: “Học sinh lớp A7 các em chỉ biết dùng vũ lực và bạo lực để
giải quyết vấn đề, ở trong trường không coi thầy cô ra gì, tương lai ra ngoài xã hội, nhất định không coi pháp luật ra gì.”
“Cô...”
Cố Hân Lam còn định nói gì, kết quả lại bị Chu Kiều ấn xuống, sau đó cô tùy tiện nói một câu: “Thế thì cứ cho cậu ta một suất đi.”
Mọi người sửng sốt.
Ngay cả Trần Hạo Lỗi cũng không thể ngờ Chu Kiều sẽ dễ dàng nói ra lời này như vậy.
“Cái gì?”
Chu Kiều tiếp tục nói: “Nếu là mầm tốt nhất thị trực tiếp thông qua, không cần tham gia thi nữa.”
Cố Hân Lam lập tức phản đối: “Như thế sao được!”
Chu Kiều không hề để ý, nói: “Không sao, mầm tốt nhất vốn dĩ sẽ qua ải, nếu cậu ta không qua được thì những người khác sao làm được.”
Câu này nghe thì có vẻ không có vấn đề gì, thế nhưng Đường Thanh Như cứ thấy là lạ, cứ thấy chỗ nào đó không đúng.
“Không được, Chu Kiều! Như vậy là không công bằng với cậu!”
So với sự phản đối kịch liệt của Cố Hân Lam, Chu Kiều lại vô cùng bình tĩnh: Không có gì, một suất thôi mà.”
Thái độ xem thường thản nhiên như không của Chu Kiều khiển Đường Thanh Như rất bất mãn, cô ta nhân cơ hội này để răn dạy: “Em không thấy gì không có nghĩa là người khác không thấy gì. Em dựa vào cái gì mà
phân phát tiêu chuẩn đi thi, em có tư cách à! Em là giáo viên? Hay là hiệu trưởng? Em chỉ là một học sinh mà dám nói như thế này, đúng là huênh hoang quá mức!”
Đối với chuyện này, Chu Kiều hoàn toàn không giận, thậm chí khóe miệng cô còn nhếch lên, sau đó nói sâu xa: “Trừ em ra, còn lại đều là học sinh lớp A1,dù là ai thì cô Đường này, cô đã có lời lắm rồi.”
Sự bứt rứt trong lòng Đường Thanh Như lại trỗi dậy, cô ta cảnh giác chất vấn: “Em có ý gì?”
Vẻ mặt lạnh lùng từ trước tới nay của Chu Kiều lúc này lại có ý cười nhàn nhạt: “Gần tới lúc thi đấu, học sinh của cô đột nhiên làm ầm ĩ một trận như thế này, rốt cuộc có ý gì thì em nghĩ mọi người đều hiểu rõ. Bây giờ
đã như ý của cô rồi thì đừng làm ầm lên nữa.”
Vẻ mặt Đường Thanh Như thay đổi, nhất thời cảm thấy không hay!
Cô ta bị Chu Kiều cắn ngược một cái rồi!
Chẳng trách con bé chết tiệt này bắt Cố Hân Lam xin lỗi trước, sau đó lại chủ động giao một suất ra.
Hóa ra đang chờ mình ở chỗ này!
Thế là cô ta lập tức nói: “Em nói vớ vẩn gì thế! Rõ ràng là học sinh lớp A7 các em chạy tới gây sự, sao lại thành học sinh lớp A1 của cô có ý đồ không tốt được?”
Chu Kiều lại nói: “Dù có phải hay không thì đều là do chúng em không đúng, chúng em nhận sai. Bốn suất thì cậu ta đã được nhận trước một suất, hy vọng cô có thể giơ cao đánh khẽ, tha cho Cố Hân Lam một lần...”
“Em...”
“Ai bảo tính tình cậu ấy bộc trực, đầu óc cũng không thông minh lắm, không chịu nổi khi bị kích thích. Cô là giáo viên thì đừng cứ bám riết mãi không tha, thấy có lợi rồi thì bỏ qua đi ạ.”
Lời của Chu Kiều nghe như đang làm tổn thương Cố Hân Lam, thế nhưng thực tế người có đầu óc ở đây đều nghe hiểu.
Lời này rõ ràng đang ám chỉ người lớp Ai biết tính tình của Cố Hân Lam bộc trực nên cố ý nhân cơ hội này bẫy cô ấy, để cô ấy tới chịu ngược, dùng thủ đoạn này để giành được một suất!
Đường Thanh Như biết, trong lòng vô cùng tức giận!
Con bé lừa đảo Chu Kiều này, bụng dạ thật độc!