trò ăn vạ thật à?!”
Trần Hạo Lỗi bị đánh cũng không thể ngờ chuyện đã tới nước này mà chỉ bằng mấy câu nói của Chu Kiều lại khiến mọi thứ thay đổi thành như vậy.
Không.
Không phải.
Cậu ta căn bản không có ý này.
Nhìn Chu Kiều thờ ơ nhìn mình, cậu ta đột nhiên hiểu ra.
Chu Kiều cố ý.
Cô cố ý nói như vậy!
Dù có phải hay không, cô vẫn sẽ cắn chặt vào lý do này.
“Cậu, cậu đang bôi nhọ người khác!” Trần Hạo Lỗi biết ý đồ của cô nên tức tới mức muốn xông tới lý luận, nhưng đáng tiếc lại bị các học sinh lớp A1 vội vàng cản lại: “Chu Kiều, cậu đê tiện vừa thôi! Cậu đổi trắng thay
đen, cậu vu oan giá họa!”
Cậu ta tức giận đến mức căn bản không để ý tới hai thầy cô ở đây, cũng hoàn toàn không còn dáng vẻ kiêu hãnh của học sinh lớp A1 như Đường Thanh Như hay nói. Ngược lại, cậu ta đứng đó, không khống chế được xả
hết nỗi lòng, mắng chửi ẩm lên như một người đanh đá khiến cho sắc mặt chủ nhiệm lớp A1 là Đường Thanh Như rất khó nhìn.
Cô ta vẫn luôn nói học sinh lớp A1 ngoan như thế nào, giỏi ra làm sao, thế nhưng bây giờ thì sao đây?
Mở miệng ra là nói một câu để tiện, chẳng khác nào đánh vào mặt cô ta.
Mà từ đầu tới cuối Chu Kiều vẫn luôn biểu hiện vô cùng bình tĩnh,
Đôi mắt đen của cô khi nhìn về phía Đường Thanh Như, thậm chí còn khiến đối phương cảm thấy sự trào phúng trong im lặng.
Giống như đang nói, nhìn mà xem, đây chính là tố chất của lớp ưu tú mà cô nói đó.
Thật nực cười.
Mà lúc này, Cố Hân Lam không nhịn nổi, lập tức đáp trả: “Mẹ nó cậu mắng ai đó! Cậu mới là đồ để tiện, cực kỳ để tiện! Cố ý ăn vạ lại còn giả vờ vô tội, cậu là đồ để tiện!”
Chu Kiều vỗ tay cô ấy, sau đó hào phòng nói với Trần Hạo Lỗi: “Không sao, có phải hay không thì cũng không quan trọng. Điều quan trọng chính là tôi đồng ý cho cậu một suất, coi như để xin lỗi.”
Câu này như một con dao một lần nữa đâm sâu vào lòng tự ái của Trần Hạo Lỗi, cậu ta tức giận nói: “Cần cậu đồng ý chắc? Cậu là cái quái gì! Tôi có bản lĩnh tự mình thi, không cần cậu giả vờ rộng lượng! Tôi nhất định
sẽ thi hơn cậu trong kỳ thi này!”
“Đừng miễn cưỡng, dù sao cậu cũng bị thương ở đầu.” Chu Kiều thản nhiên khuyên bảo: “Không cần thiết phải cố gắng chịu đựng đâu.”
Chỉ là Trần Hạo Lỗi lại nghe lời khuyên bảo của cô như một lời trào phúng và châm chọc, cậu ta gân cổ lên nói: “Tôi không miễn cưỡng gì hết! Vốn chẳng làm sao cả! Chỉ đánh trúng hốc mắt thôi, tôi không yếu ớt như
đám con gái các cậu.”
Chu Kiều ồ lên một tiếng: “Đã thể thì chuyện này kết thúc như vậy đi.”
Cơn giận của Trần Hạo Lỗi dường như lập tức xìu xuống: “Cái, cái gì?”
“Nếu cậu đã không có chuyện gì, Cố Hân Lam cũng đã xin lỗi, thế thì chấm dứt ở đây đi.”
Chu Kiều thong thả nói xong câu này thì lập tức kéo Cố Hân Lam đi về phía lớp A7.
Từ đầu tới cuối cô vẫn đứng ở vị trí chủ động. Không cần bọn họ phản đối, cũng không cần bọn họ lên tiếng thì cô đã quyết định thay bọn họ, dự tính trước kết quả cuối cùng rồi dễ dàng giải quyết chuyện này chỉ
trong nháy mắt.
Thậm chí còn bóp chết từ trong trứng nước việc sau này Trần Hạo Lỗi sẽ lôi vết thương trên đầu ra kêu oan ức.
Một màn khôi hài như vậy cứ thể chấm dứt chỉ bằng mấy câu nói của Chu Kiều.
Lúc này, Trần Hạo Lỗi mới chậm chạp cảm giác được mình lại bị hãm hại: “Không, không phải thế...”
Thế nhưng vào lúc này đã không còn ai phản ứng lại cậu ta.
Có lời nói trước đó của Chu Kiều nên có rất nhiều học sinh lớp khác đi xem trò vui đều lũ lượt quay về lớp.
Học sinh lớp A7 cũng đi theo Chu Kiều rời khỏi, chỉ để lại các học sinh lớp A1 đưa mắt nhìn nhau.
Lần này, từ đầu tới cuối bọn họ chưa từng nói gì. Bởi vì bọn họ biết, đúng là ngay từ đầu Trần Hạo Lỗi đã mắng Cố Hân Lam trước.
Thế nhưng Trần Hạo Lỗi lại thấy rất oan ức: “Cô ơi, em không... em...”
Đường Thanh Như sầm mặt, nhìn chằm chằm người đang ở cuối hành lang, lạnh lùng nói: “Im đi.”
“Không phải đâu ạ, cậu ta tính kể em!”
Đáng tiếc, cậu ta vừa dứt lời đã bị Đường Thanh Như quát lớn: “Im!”
Rõ ràng cô ta đang vô cùng tức giận.
Trần Hạo Lỗi sợ hết hồn, rụt cả cổ, không dám nói gì nữa.
Một lúc sau, Đường Thanh Như mới dịu lại, giọng nói có vẻ đang kiềm chế sự bực tức: “Em cố gắng thi cho tốt, chuyện này để có giải quyết, em đừng vì chuyện này mà để lỡ cuộc thi!”
Cô ta thật sự đã coi thường Chu Kiều rồi. Những lời nói kia, từng câu từng chữ đều không để lộ ra bất cứ dấu vết nào, khiến người ta không cẩn thận giẫm phải thì sẽ bị Chu Kiều dắt mũi, cuối cùng, chẳng ăn được cá
mà người lại dính đầy mùi tanh.
“Trần Hạo Lỗi, em nhất định phải cố gắng thi lần này!”
Trần Hạo Lỗi nhìn sắc mặt tái nhợt lại vặn vẹo của Đường Thanh Như thì trong lòng sợ hãi, gật đầu rất khẽ.
Mà Đường Thanh Như vẫn nhìn chằm chặp vào bóng lưng Chu Kiều, ánh mắt nham hiểm khiến người ta sởn gai ốc.
Lúc này, Cố Hân Lam đã quay về cửa lớp học mà vẫn vô cùng tức giận, miệng vẫn đang làu bàu: “Tên khốn kia thể mà dám cố ý kích tớ, đúng là đáng ghét! Bọn học sinh lớp A1, người này còn đểu cáng hơn cả người
kia!”
Trông cô ấy có vẻ tức giận tới mức hận không thể quay đầu lại đánh Trần Hạo Lỗi một trận.
Chu Kiều thấy cô ấy thật sự tin lời mình không hề nghi ngờ thì không khỏi đỡ trán: “Đó là tớ cố ý nói như thế.”
Cố Hân Lam ngẩn ra: “Hả?”
“Tớ cảm thấy bọn họ không tới nỗi không có phẩm giá như vậy, chắc là cậu nói ra câu nào không hay nên đối phương mới bị kích thích hả?”
Dù là dùng câu nghi vấn, thế nhưng giọng điệu của cô lại rất chắc chắn.
Cố Hân Lam nhíu mày: “Sao tớ lại cố ý kích thích bọn họ được, tớ...”
Nói được nửa cầu, cô ấy mới nhớ ra những lời mình đã nói ở trước cửa sổ.
Hình như...
Đúng là cô ấy đã nói trước.
Nhưng cũng không tới mức phải thế chứ?
Cả trường đều biết chuyện lớp A1 và lớp A7 không hợp nhau.
Huống hồ cô ấy đang nói chuyện với người cùng lớp, cũng chẳng chạy vào lớp người ta, chỉ thẳng vào mũi nói.
Chờ một chút đã!
Có chuyện còn quan trọng hơn cả chuyện cô ấy làm đối phương tức giận.
“Thế nên vừa rồi đúng là cậu đã cố ý vu oan cho bọn họ?” Cố Hân Lam trợn mắt lên giống như đã phát hiện ra chuyện gì đó không thể tin nổi.
Chu Kiều gật đầu: “Không nói như thế thì nhất định cậu sẽ không thoát được.”
Cố Hân Lam à một tiếng: “Thế nên cậu thật sự bôi nhọ người ta à?”
Nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của Cố Hân Lam, Chu Kiều thản nhiên nhìn cô ấy một cái: “Có vấn đề gì à?”
“Không...” Cố Hân Lam gãi cái đầu ba phân của mình, ậm ừ một lúc mới nói: “Chỉ là cảm thấy cậu không giống người sẽ làm ra chuyện như vậy.”
Chu Kiều trầm mặc một lúc rồi mới hỏi: “Vậy tớ giống người sẽ làm ra chuyện gì?”
Cố Hân Lam suy nghĩ một chút: “Cậu chính là người rất tốt mà, kiểu học sinh ngoan ngoãn, giỏi giang đó. À không, cậu không quá ngoan, nhưng... nhưng dù sao cũng sẽ không làm những chuyện xấu kia!”
Vẻ mặt Chu Kiều lạnh lùng: “Vì ai mà tớ phải làm chuyện xấu hả?”
Cố Hân Lam đuối lý, tiếp tục gãi đầu, rầu rĩ nói: “Vì tớ.”
Chu Kiều nhìn dáng vẻ hiểm khi biết điều của Cố Hân Lam, trong mắt lóe lên ý cười.
Thật ra...
“Chu Kiều thật sự rất tốt, chỉ là tôi không tốt mà thôi.” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm.
Cố Hân Lam: “...”
Cô ấy cảm thấy mình nghe không hiểu.
Cái gì là Chu Kiều rất tốt mà tôi không tốt cơ?
Chu Kiều không phải là cậu ấy à?
Cậu ấy không phải là Chu Kiều sao?
Cố Hân Lam chưa kịp mở miệng hỏi lại thì chợt Chu Kiều đã nói một câu: “Cố Hân Lam, cậu đã từng nghĩ tương lai sẽ làm thế nào không?”
Cố Hân Lam ngẩn ra, rõ ràng không theo kịp tư duy của Chu Kiều: “Tương lai cái gì cơ?”
“Không muốn nắm lấy sản nghiệp của nhà họ Cổ sao?” Chu Kiều đưa mắt nhìn cô ấy một cái.
Cố Hân Lam nói tới chuyện trong nhà thì biểu hiện bắt đầu bứt rứt, cô ấy đá đá chậu hoa nhỏ bên cạnh chân: “Chuyện này căn bản không thể nào, cha tớ trọng nam khinh nữ, mụ đàn bà kia nuôi một thằng con trai,
cha tớ một lòng bồi dưỡng nó, muốn giao sản nghiệp cho nó.”
Chu Kiều gật đầu, thông qua suy nghĩ của cô ấy, tiếp tục nói: “Thế nên ngay cả một đứa trẻ con mà cậu cũng bị đánh bại hả.”
“Ai bảo thế!” Cố Hân Lam lập tức lớn tiếng nói: “Sao tớ có thể thua bởi một thằng nhóc được, đùa kiểu gì vậy.”
Chu Kiều nói: “Thế thì thử xem.”
Cố Hân Lam lập tức không nói gì, một lúc sau mới ấp úng, nói: “Tớ... tớ không biết làm những chuyện đó...”
Chu Kiều liếc xéo một cái, hỏi: “Thế trẻ con biết à?”
Cố Hân Lam ha một cái rồi cười: “Nó còn nhỏ, sao biết những chuyện này chứ, chỉ biết chảy nước miếng thôi.”
“Vậy cậu kém nó cái gì?”
Một câu nói của Chu Kiều khiển nụ cười của Cố Hân Lam cứng đờ.
Sau đó lại tiếp tục nghe thấy Chu Kiều nói: “Thằng bé kia còn mười tám năm dài đằng đẵng mới trưởng thành, mà bây giờ cậu đã có thể bắt đầu rồi. Cậu có ưu thế mười tám năm còn chưa đủ dùng hả?”
Nói xong những câu này, Chu Kiều một lần nữa quay về lớp làm đề.
Cố Hân Lam đứng đó, cả người như mất hồn.