Trong phòng không có bất cứ tiếng động nào, vô cùng yên tĩnh.
Chu Kiều đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn Chu Nghiêm Tuấn nằm trên giường bệnh.
Lúc này ông ta nhìn rất yếu ớt, đeo mặt nạ ô-xi, ánh mắt da diết, chắc vì bị tính kế suýt mất mạng nên mới nhớ tới cái tốt của đứa con đẻ của mình.
Nhưng rất tiếc, trên mặt Chu Kiều không có bất cứ gợn sóng hay thay đổi tâm trạng nào.
Cô căn bản không thể diễn nổi tiết mục tình cảm cha con sâu đậm.
Dù sao đôi “cha và con gái” chỉ có ràng buộc về mặt huyết thống này hoàn toàn không có bất cứ tình cảm nào.
Đương nhiên, cô cũng sẽ không diễn.
Dù lúc này, người nằm trước mặt cô có là cha đẻ thì chắc cô cũng chỉ tìm một chỗ rồi ngồi xuống, bắt đầu đàm phán với ông ta về vấn đề phân chia tài sản của nhà họ Thời và các loại di sản, mà không phải quan tâm
vấn đề sức khỏe của ông ta.
Thế là, cô cứ đứng như vậy hơn mười phút, nhưng cô thật sự không muốn lãng phí thêm thời gian nữa nên xoay người rời khỏi phòng bệnh, đi sang phòng tiếp khách bên cạnh.
Vừa vào cửa, Sở Tây Lâm đang ngồi bên cửa sổ xem tài liệu, trợ lý Lưu cũng đứng đó, trong tay có vài tập tài liệu chắc đang chờ Sở Tây Lâm xử lý.
Dưới ánh mặt trời, anh ta nghiêm túc lật tài liệu, không hề bị làm phiền, nhìn qua đã có chút phong độ của tổng giám đốc, chứ không còn dáng vẻ bị đánh không ngóc đầu lên được, cũng không nhìn thấy dáng vẻ chán chường, điên cuồng sau khi say kia nữa.
Có lẽ anh ta đã dần khôi phục.
Bởi vì Sở thị trải qua bão tố mới thấy được ánh sáng, số cổ phần của Hoàng Tề Thiệu và Lâm Mỹ Tinh chắc đã rơi vào tay anh ta. Cứ như vậy thì tài sản của anh ta đã tăng thêm một phần rồi.
Bây giờ coi như anh ta đã ngồi vững chiếc ghế tổng giám đốc.
Một tổng giám đốc trẻ tuổi cao không với tới.
Mà trong chuyện này, có công sức của cô.
Chu Kiều tìm một chỗ ngồi xuống, không quấy rầy anh ta.
Sở Tây Lâm cũng không che giấu, sau khi nói với trợ lý Lưu xong thì vùng bút ký tên của mình lên tất cả tài liệu.
Trợ lý Lưu rất thức thời, lập tức lùi ra ngoài.
Cửa phòng vừa đóng lại, Sở Tây Lâm mới đưa mắt nhìn về phía Chu Kiều: “Nói chuyện xong nhanh như vậy à?”
Chu Kiều thản nhiên: “Không có gì để nói cả.”
Sở Tây Lâm hơi dựa vào lưng ghế: “Cô không cảm thấy cô đối xử với cha mình quá lạnh nhạt hay sao?”
Giọng điệu của Chu Kiều rất bình thường: “Tôi đã cho ông ta sự chữa trị tốt nhất rồi.”
Mà cô bé đáng thương kia cho tới tận bây giờ cũng chưa từng nhận được bất cứ sự giúp đỡ nào của Chu Nghiêm Tuấn.
Khi cô ấy sống trong con hẻm u ám, nghèo khổ kia, ngày qua ngày bị mẹ mình đánh đập, chửi rủa, chỉ e người cha ruột này còn đang nghĩ làm thế nào để lấy lòng Lâm Mỹ Tinh, làm sao để ở rể nhà họ Sở, làm thế nào
để sống kiếp bám váy cho tốt.
Nói thật, vì nể mặt ông ta là cha của cô bé đáng thương kia nên cô mới không để mặc sự sống chết của ông ta.
Những hình như Sở Tây Lâm đã quên hết chuyện này, trái lại còn chất vấn: “Sao cô có thể lạnh lùng đến vậy, thậm chí ngay cả cha ruột của cô mà cô cũng bỏ vào bệnh viện, không hề hỏi thăm lâu như thế.”
Chu Kiều không muốn tranh luận loại chuyện không hề có ý nghĩa này với anh ta nên chỉ không kiên nhẫn, hỏi: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?”
Thế nhưng Sở Tây Lâm lại thản nhiên nói: “Cô thật sự khiến người ta lạnh lòng.”
“Sau đó thì sao?” Chu Kiều chỉ muốn biết anh ta lòng vòng như vậy để làm gì.
“Sau đó chính là, cha cô khó khăn lắm mới tỉnh lại, từ đầu tới cuối cô lại chưa từng tới hỏi han ân cần lấy một câu, lạnh lùng biết bao.” Trong giọng nói của Sở Tây Lâm tràn đầy mỉa mai: “Cô có biết không, tất cả những
gì cô đang có là những thứ mà người khác cả đời này cũng không thể với tới.”
Chu Kiều nhìn về phía anh ta.
Một lúc lâu sau mới lạnh lùng nói: “Cũng chưa chắc.” Sau khi dừng lại vài giây, cô tiếp tục nói: “Dù sao ông ta là cha dượng của anh, cũng coi như là cha, nếu anh muốn hầu hạ ông ta thì tôi không ngại.”
Câu này của cô mang theo chút sắc bén, rõ ràng đang thấy anh ta rất phiền.
Dù sao cô chỉ vì cổ phần nên mới bỏ cuộc thi chạy tới đây, mà người này cứ nói lấp lửng, lãng phí thời gian của cô, sao cô không giận cho được.
Sở Tây Lâm nghe thấy những câu này của cô thì bỗng co rụt con ngươi lại.
Trong lòng anh ta, cha anh ta làm sao có thể là người mà loại bám váy đàn bà như Chu Nghiêm Tuấn so sánh được.
Trong nháy mắt tâm trạng sắp bùng nổ, anh ta lập tức bình tĩnh lại, một lát sau mới lạnh lùng nói: “Vậy còn cô thì sao? Cô là con ruột đó?”
“Có anh thay tôi thì tôi không cần phí tâm nữa.” Chu Kiều đã hoàn toàn không muốn lãng phí thời gian với anh ta nữa, sau khi lạnh lùng nói ra câu này thì định đứng dậy đi ra ngoài.
Cô cảm thấy, căn bản không có cái gì gọi là ký kết cổ phần cả. Sở Tây Lâm chỉ muốn đùa giỡn với cô mà thôi.
“Thế nên cô mặc kệ tất cả mọi thứ của ông ta? Sống hay chết cô cũng bỏ mặc sao? Chu Kiều, ông ta là cha của cô đó.” Sở Tây Lâm ngồi đấy, lại hỏi tiếp.
“Nếu hôm nay anh không định nói về cổ phần với tôi thì chúng ta không cần thiết phải bàn nữa.”
Chu Kiều nói xong bèn đi ra cửa, định mở cửa rời đi.
Nhưng vừa mới vặn tay nắm cửa, Sở Tây Lâm phía sau đã đặt câu hỏi: “Nếu cha cô và cổ phần, hai thứ chỉ được chọn một, cô chọn cái gì?”
Chu Kiều dừng lại, sau đó mở cửa ra: “Tôi không trả lời vấn đề không có ý nghĩa.” Sau đó định đi ra ngoài.
“Sao lại không có ý nghĩa, câu trả lời của cô chính là kết quả cuối cùng.” Sở Tây Lâm đứng dậy khỏi ghế, sau đó ung dung nói: “Tuy cha cô đã tỉnh, thế nhưng bác sĩ nói, ông ta vẫn còn thiếu một lần điều trị rất quan
trọng. Ở đây không có loại thuốc kia, phải chở từ nước ngoài về. Thế nên, bây giờ cô chọn cái gì, tôi sẽ cho cô gái đó.”
Câu nói này đã thành công khiến Chu Kiều dừng bước, cô quay đầu lại, lạnh lùng nói hai chữ: “Cổ phần.”
Đối với câu trả lời không hề do dự của cô, Sở Tây Lâm khẽ à một tiếng, trong mắt đầy trào phúng và khinh bỉ: “Cô từ bỏ cha ruột của mình.”
Vẻ mặt anh ta rất khó miêu tả, cũng rất phức tạp.
Có trào phúng, có cảm thán, nhưng càng nhiều hơn là phẫn nộ.
Chu Kiều biết vì sao anh ta có vẻ mặt như vậy.
Bởi vì đáp án cô từ bỏ Chu Nghiêm Tuấn đã khiến anh ta kích động.
Bởi vì, anh ta không làm được.
“Rất tốt.”
Lúc này Sở Tây Lâm chậm rãi đứng dậy, đi tới một chỗ bên tường, nhẹ nhàng giơ tay lên kéo dây thừng ở bên cạnh.
Rèm cửa lập tức bị kéo lên, lộ ra một bức tường kính lớn.
Hóa ra phòng khách và phòng bệnh chỉ cách một bức tường kính.
Thân hình cao lớn của Sở Tây Lâm đứng đó, nhìn từ trên cao xuống, xuyên qua tường kính, nói với người ở bên trong: “Ông nghe thấy chưa? Cô ta từ bỏ ông.”
Lúc này, Chu Nghiêm Tuấn im lặng nhìn Chu Kiều.
Chỉ là ánh mắt chất chứa tình cảm kia đã nguội lạnh.
Chu Kiều không ngờ ở đây không làm tường xi măng, mà dùng kính làm tường.
“Nhưng ông yên tâm đi, tôi sẽ cứu ông.”
Câu này của anh ta khiến Chu Kiều hơi nhíu mày.
Cô có cảm giác không hay lắm.