Vợ Yêu Là Đại Lão full

Chương 145: Phải xử lý

/837
Trước Tiếp
Cô phụ trách thấy Phương Đường phản ứng như vậy, nhíu mày nói: “Có phải Chu Kiều bắt nạt em không?”

Du Thương nhíu mày, đang muốn lên tiếng thì thấy Phương Đường hoảng sợ ngẩng đầu lên, liên tục phủ nhận: “Không... Không có ạ...”

Nhưng vừa ngẩng đầu một cái, dấu vết trên cổ đã bị cô phụ trách thấy được, bà nheo mắt lại, hỏi: “Vậy sao cổ em cũng đỏ thế kia?”

Phương Đường khựng lại, theo bản năng kéo áo che đi, kích động trả lời: “Không... Không có ạ...”

Giờ thì ngay cả Đường Thanh Như cũng hoài nghi.

“Che cái gì mà che!” Cô ta đến gần, lập tức hất tay Phương Đường ra, túm áo xuống, vết đỏ trên làn da trắng ngần lộ ra trước mặt mọi người: “Cái gì mà không có! Em xem cổ em đỏ như này! Sao em ấy có thể ra tay với

em chứ? Có phải em ấy cầm thứ gì đập em không?”

Cô phụ trách tiến sát vào nhìn kỹ, lông mày nhíu chặt: “Tôi thấy hình như là dấu tay.”

Nghe thấy vậy, không khí trong văn phòng nhất thời đọng lại.

Ngay cả Thẩm Ngang vốn luôn uống trà cũng dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn về phía Phương Đường.

Anh ta ngồi khá gần Phương Đường, cho nên chỉ liếc một cái đã thấy rất rõ ràng, dấu vết trên cổ kia đúng là dấu tay!

Chu Kiều ra tay với bạn học ư?

Điểm này thật ra khiến anh ta không ngờ tới.

Trí nhớ của anh ta vẫn còn dừng lại ở cảnh tượng cô đá bay hai gã lưu manh. Còn về chuyện ấu đả bạn học, dường như cô chưa từng làm vậy, cùng lắm chỉ dạy dỗ vài câu thôi mà? Sao lần này lại lớn chuyện đến thế?

Chẳng lẽ là vì bỏ lỡ cuộc thi?

Không đợi anh ta suy nghĩ cẩn thận, Đường Thanh Như đã định thần lại và bùng nổ: “Em ấy bóp em?! Có phải nó bóp cổ em không?! Thế này còn coi pháp luật ra gì nữa không! Giữa ban ngày ban mặt mà dám bắt nạt

bạn học ở trong trường! Đúng là quá đáng! Trong mắt em ấy có còn giáo viên nữa không, có còn pháp luật nữa không? Có phải cảm thấy mình chưa đến tuổi thanh niên, có thể muốn làm gì thì làm không?”

“Không thể nào!” Du Thương cau mày, hoàn toàn không tin, nói: “Chu Kiều là học sinh giỏi nhất lớp A7, dù là học tập hay phẩm đức, em ấy đều là tốt nhất, cho nên em ấy tuyệt đối không đánh nhau! Nếu cô không tin

thì có thể đi hỏi lớp A7, xem đã có ai thấy em ấy đánh nhau bao giờ chưa?”

Anh ta nói chắc nịch, nếu lúc này học sinh lớp A7 có mặt ở đây thì chỉ e đều im lặng, không biết nói gì.

Bởi vì bọn họ đều đã nhìn thấy cô đánh người ta.

Với lại, còn không phải là người bình thường, mà là cháu trai cả của nhà họ Sở tại Hải Thành, tổng giám đốc hiện tại của Sở thị.

“Thể dấu tay trên cổ học sinh của tôi từ đâu ra hả?” Lúc này, Đường Thanh Như không cam lòng yêu thế, chỉ vào dấu tay trên cổ Phương Đường, chất vấn: “Dù sao cũng không thể là chính em ấy rảnh quá không có

việc gì làm nên tự bóp mình chơi chứ?”

“Tôi...”

Tuy rằng thực sự không tin Chu Kiều lại ra tay với bạn, nhưng khi Du Thương nhìn thấy dấu năm ngón tay trên chiếc cổ trắng nõn của Phương Đường, anh ta vẫn hơi nghẹn lời.

Phương Đường muốn chủ động giải vây, vội vàng nhỏ giọng nói: “Cô ơi, em thật sự không sao đâu, Chu Kiều không cố ý, cậu ấy chỉ đang ngủ mà thôi.” Nhưng cô ấy lại quên rằng dưới tình huống như vậy, càng nói thể

lại càng khiến Chu Kiều trông quá đáng mà thôi.

Quả nhiên, Đường Thanh Như thuận thế, lập tức nổi giận quát: “Thầy nghe đi, thầy nghe đi! Du Thương, học sinh của tôi đã bị như vậy rồi mà vẫn còn nói giúp cho Chu Kiều! Nhưng Chu Kiều thì sao, đã làm ra chuyện

gì?! Thầy không thấy đỏ mặt à?!”

Du Thương có vẻ hơi quẫn bách, nhưng vẫn một mực chắc chắn: “Tôi vẫn không tin Chu Kiều lại ra tay, em ấy không phải là người như thế, từ trước đến nay ở trong lớp, em ấy đều rất hiền hòa trừ phi... Trừ phi là có

người ép em ấy quá nên mới nóng nảy!”

Anh ta nói vậy đúng là bất công trắng trợn.

Đường Thanh Như thực sự tức tối, lập tức bất chấp tất cả: “Được! Vậy hai bên giáp mặt nói cho rõ ràng đi, thầy dẫn em ấy đến đây, chúng ta nói cho rõ ràng! Nếu không thì báo cảnh sát, xét nghiệm dấu vân tay! Tôi

không tin chuyện này lại không thể làm rõ ai phải ai trái!”

Mắt thấy cuộc trò chuyện này càng ngày càng kỳ cục, làm người đứng xem từ nãy đến giờ, hiệu trưởng cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, quát lớn một tiếng: “Đủ rồi! Ầm ĩ cái gì! Chỉ cần ầm ĩ là giải quyết được là?! Mấy người coi tôi là không khí à?”

Du Thương và Đường Thanh Như vừa nghe hiệu trưởng nói vậy, mới tỉnh lại khỏi cơn phẫn nộ, lập tức ngừng công kích nhau.

Văn phòng cuối cùng cũng im lặng.

Chỉ là sự im lặng này không quá năm giây, Đường Thanh Như lại không nín được, nhỏ giọng nói thầm: “Thầy hiệu trưởng, học sinh của tôi đã bị như vậy rồi, chẳng lẽ thấy còn muốn thiên vị Chu Kiều à?!”

Cô phụ trách nghe xong, lập tức thẩm trưng cô ta một cái, ra hiệu cho cô ta nhanh chóng câm miệng.

Nhưng Đường Thanh Như lại cứ như không nhìn thấy vậy, vẫn tiếp tục nói: “Thầy cứ thế thì có phải là bất công với học sinh khác không.”

Hiệu trưởng thật cẩn thận liếc nhìn Thẩm Ngang bên cạnh, thấy anh ta vẫn không lên tiếng, không có vẻ tức giận, cũng không giống muốn nhúng tay vào.

Vì thế ông ta thẳng lưng lên, bày ra phong phạm của hiệu trưởng và nói: “Tôi bất công bao giờ chứ! Tôi chỉ muốn điều tra rõ chân tướng mà thôi! Nếu bạn Phương không thể gọi được Chu Kiều dậy thì cô phụ trách đi

đi! Đến lúc đó, nghe rõ lời nói của hai bên rồi mới quyết định.”

“Vâng!”

Cô phụ trách lập tức đến ký túc xá.

Bởi vì không có chìa khóa nên bà phải đứng ở ngoài, gõ mạnh cửa và gọi Chu Kiều dậy, giống như dì quản lý ký túc xá vậy.

Chu Kiều đã bị đánh thức một lần nên lập tức tỉnh lại, nhưng sau đó là áp suất cả người càng thấp hơn nữa.

Cô mở cửa ra, vì đang đứng ngược ánh sáng nên vẻ mặt cô được che giấu trong bóng tối lộ ra vẻ hung ác, nham hiểm và lạnh lẽo.

Cô phụ trách đứng ở ngoài cửa không nhìn thấy, bà chỉ nói cực kỳ nghiêm túc: “Bạn Chu Kiều, mời em ăn mặc chỉnh tề, đi theo cô đến phòng hiệu trưởng.”

Trong giọng nói âm u, bình tĩnh của Chu Kiều là sự cố gắng đè nén cơn giận: “Có việc nói thẳng đi ạ.”

Cô phụ trách thấy Chu Kiều không tôn trọng mình, lập tức dựng thẳng mày: “Bây giờ, mời em lập tức, lập tức mặc quần áo, đi theo cô!”

Bị ra lệnh như vậy, Chu Kiều ngẩng đầu, đôi mắt tối đen nhìn chằm chằm bà, không hề chớp một cái.

Mặc dù biểu cảm trên mặt cô vẫn lạnh nhạt và hờ hững, nhưng trong ánh mắt âm u sắc bén chợt lóe lên sát ý bừng bừng.

Cô phụ trách tuy rằng không nhận ra được, nhưng bản năng muốn sống khiến bà phải lùi ra sau một bước.

Chỉ qua một động tác nho nhỏ kia thôi, trán Chu Kiều hơi nhúc nhích, lập tức thu lại tâm tình, thản nhiên nói: “Cô cho em năm phút ạ.”

Sau đó, cô xoay người vào phòng.

Mọi thứ cứ như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
pphuongg003/5 đầu truyện nhịp chậm tình cảm của đôi chính cũng chậm theo, đoạn cuối ổn. Nói chung truyện tạm được. - sent 2024-10-29 20:10:47
laanh_03Duyệt thẻ cho e với - sent 2024-09-13 19:27:30
laanh_03Duyệt thẻ đi ạ - sent 2024-08-01 18:39:23
laanh_03Duyệt vip cho e với ạ - sent 2024-08-01 17:18:11
Thanh Van Nguyen1632983399Duyệt thẻ cho mình nha - sent 2024-07-01 13:17:14
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương