Vợ Yêu Là Đại Lão full

Chương 146: Chỉ cần tôi muốn là có thể làm được

/837
Trước Tiếp
Nhưng Thẩm Ngang ngồi trong phòng, vừa nhìn thấy cô đã dựng tóc gáy, cảm giác này rất quen thuộc, khiến anh ta phải nhích ra sau một chút.

Vẻ mặt này vô cùng quen thuộc!

Tần Phỉ mỗi lần ngủ không đủ đều như thế.

Chờ đã!

Không lẽ cô gái này cũng có tính cáu kỉnh khi thức dậy?

Vừa nghĩ đến đây, vẻ mặt anh ta lập tức trở nên kỳ lạ.

Nếu là thật thì hai người này đúng là cực kỳ hợp nhau.

Việc làm đầu tiên sau khi dậy sớm chính là đánh một trận ở trên giường trước. Tần Phỉ dùng ánh mắt giết người, ô bé này trực tiếp đá bay ra ngoài.

Càng nghĩ càng xa xôi, cuối cùng khi tưởng tượng đến một hình ảnh, Thẩm Ngang lập tức không nhịn được cười “phụt!” một tiếng.

Tiếng động rất nhỏ đó khiến mọi người ở đây chú ý, bao gồm cả Chu Kiều.

Cô hơi ngước mắt lên, mặt mày nặng nề vô cảm nhìn về phía Thẩm Ngang.

Cái liếc mắt đó lập tức khiến Thẩm Ngang nghĩ tới “ánh mắt tử vong” của Tần Phỉ. Tuy rằng cường độ có thể không đáng sợ bằng Tần Phỉ, nhưng anh ta có thể cảm giác được sự nguy hiểm đã bị cố tình thu lại dưới tầm

mắt lạnh nhạt đó.

Thảo nào Phương Đường lại bị bóp cổ.

Người có thể đá bay một người đàn ông trưởng thành như vậy, trong tình trạng này, chỉ bóp ra một chút dầu tay đỏ đã là khắc chế lắm rồi.

“Thật ngại quá, tôi thất thần.” Thẩm Ngang tem tém lại, cười nói.

Hiệu trưởng vội vàng nói: “Không sao đâu không sao đâu, nếu cậu... thầy Thẩm mệt, thầy có thể về trước nghỉ ngơi.”

Thẩm Ngang cúi mắt, thổi bọt trà trong chén, uống một ngụm rồi mới lên tiếng: “Đến mức phải báo cảnh sát thế này thì tôi nào dám tùy tiện đi về chứ.”

Trong lòng hiệu trưởng căng thẳng, sợ cậu chủ này mất hứng, ông ta nhanh chóng nói: “Cái gì mà báo cảnh sát chứ không nghiêm trọng đến thế đâu, chắc chỉ là một sự hiểu lầm thôi, mọi người giải thích rõ ràng là

được rồi.”

Ai ngờ, Đường Thanh Như lại rất không có mắt, trực tiếp phản bác: “Sao lại không nghiêm trọng chứ! Thầy hiệu trưởng, học sinh của tôi vì gọi nó dậy nên cổ bị bóp thế này mà còn chưa nghiêm trọng sao? Vậy phải

như thế nào mới tính là nghiêm trọng? Trực tiếp bị bóp chết à?”

Hiệu trưởng ngồi đó không ngờ lại bị cấp dưới của mình làm mất mặt trước bao người như vậy, sắc mặt nhất thời khó coi.

Cô phụ trách thấy vậy, quyết đoán lạnh giọng nhắc nhở: “Cô Đường, mời cô bình tĩnh lại! Cô phải nghe xem hai học sinh giải thích rõ từ đầu đến cuối mới phải.”

“Đúng đấy, cô đâu phải người trong cuộc, cô dựa vào cái gì để khẳng định là Chu Kiều ra tay chứ!” Du Thương đến lúc này vẫn không ngừng nói hộ Chu Kiều.

“Không phải nó làm thì còn ai vào đây nữa?” Đường Thanh Như phẫn nộ, quay đầu sang nhìn: “Chu Kiều, tốt nhất em hãy nói thật cho cô! Nếu không, cô sẽ lập tức báo cảnh sát, em...”

“Là em làm.” Chu Kiều cắt ngang mấy lời thao thao bất tuyệt của cô ta, trực tiếp thản nhiên thừa nhận.

Du Thương đang định cãi cọ thì nhất thời sửng sốt, sau đó nhìn về phía cô với vẻ không thể tin nổi, hiển nhiên không thể tin được dấu vết trên cổ kia đúng là cô gây ra.

“Là em ngủ nên hồ đồ.” Chu Kiều thản nhiên liếc nhìn Phương Đường: “Thật xin lỗi.”

Phương Đường liên tục lắc đầu, yếu ớt nói: “Không sao đâu, tớ... tớ biết cậu không cố ý..”

Nhưng Đường Thanh Như làm sao có thể bỏ qua một cơ hội tốt như vậy được, lập tức quát lớn: “Cái gì mà không sao! Cổ của em bị thế kia rồi mà còn bảo không sao? Vậy phải thế nào mới có sao!” Nói xong, cô ta lại liếc

Du Thương với vẻ khinh thường, nói kháy: “Vừa rồi chẳng phải có người còn nói học sinh của mình tuyệt đối sẽ không đánh nhau à? Hừ! Không hổ là học sinh lớp A7, bỏ thi, trốn học, còn đánh nhau nữa, đúng là lỗi gì

cũng mắc!”

Khí thế của Du Thương lần này đã yếu đi rất nhiều, nhưng anh ta vẫn cố gắng bảo vệ học sinh: “Chu Kiều đã nói là không cố ý, huống chi còn chủ động xin lỗi... Hơn nữa tôi đã nói rồi, em ấy nghỉ học là vì quá mệt mỏi,

tôi đã cho phép em ấy rồi!”

Đường Thanh Như cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Vậy còn chuyện bỏ thi thì sao? Cũng là thầy cho phép à?”

Vòng đi vòng lại hồi lâu, cuối cùng đề tài cũng trở về điểm xuất phát khiến Du Thương vô cùng tức giận, gằn từng chữ: “Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, em ấy bỏ thi là để chăm sóc cha mình! Không phải tự nguyện bỏ!”

“Không phải! Rõ ràng là học sinh của thầy vẫn còn ngủ trên giường khi cuộc thi bắt đầu!” Nói xong, Đường Thanh Như lập tức nhìn về phía Chu Kiều đang đứng đó: “Chu Kiều, em tự nói ra đi, rốt cuộc em ngủ quên

hay là để chăm sóc cha?”

Ngay sau đó, tất cả mọi người đều đổ dồn tầm mắt về phía cô.

Chu Kiều đứng đó nghe bọn họ lải nhải một đống mà cực kỳ đau đầu, hoàn toàn không hiểu chuyện này có gì phải ầm ĩ.

Vẻ mất kiên nhẫn trên khuôn mặt lại tăng thêm, nhưng cô vẫn cố gắng kìm nén: “Em ngủ quên, cũng phải đi bệnh viện nữa.”

Ngay sau đó, Đường Thanh Như trở nên đắc ý: “Nghe thấy chưa, là ngủ quên nên mới bỏ thi, rồi mới đến bệnh viện chăm sóc cha thôi!”

Du Thương như bị sét đánh vậy, khiếp sợ nhìn cô: “Em... ngủ quên?”

Chu Kiều gật đầu: “Vâng, em ngủ quên ạ.”

Sau khi xác nhận chuyện này, Đường Thanh Như rất kích động nói với hiệu trưởng: “Thầy hiệu trưởng, thấy nghe thấy rồi đấy, sự thật chân tướng vốn dĩ là chính em ấy ngủ quên mới bỏ thi, dưới tình huống này, sao

có thể cho cơ hội thi lại được chứ! Làm thế thật sự không công bằng với các học sinh khác chút nào!”

Có lẽ hiệu trưởng cũng không ngờ Chu Kiều lại thẳng thắn như vậy, ông ta cứ ngồi ở đó mà không biết nên làm gì, chỉ có thể nhìn Thẩm Ngang.

Còn Thẩm Ngang cũng thật không ngờ, vẻ mặt anh ta khá kinh ngạc.

Bởi vì anh ta biết rõ trong thời gian qua, Chu Kiều đã cố gắng như thế nào, hơn nữa, tính tình của cô vốn nghiêm túc, rất đáng tin cậy. Theo lý mà nói, khả năng ngủ quên khó có thể xảy ra mới đúng.

Nhưng sao cô lại...

Khi tất cả mọi người đều im lặng, Chu Kiều vốn áp suất thấp liên tục bỗng hơi ngẩng đầu lên.

Thi lại?

Nghĩ đến câu Du Thương vừa nói ở cổng trường, cô lập tức định thần lại, chắc là anh ta muốn đấu tranh cho mình một suất thi lại nên mới chạy lên phòng hiệu trưởng làm ầm lên.

“Sao em lại ngủ quên chứt? Em, em từ trước đến nay làm việc luôn ổn thỏa, sao có thể ngủ quên hả? Đồng hồ báo thức đâu? Em không chỉnh đồng hồ báo thức à?” Lúc này, Du Thương thật sự bị đả kích rồi, vô cùng đau

đớn, tức giận đến mức giậm chân.

Chu Kiều bình thản nói: “Em ngủ say quá nên không nghe thấy ạ.”

Phương Đường đứng cạnh Đường Thanh Như lặng lẽ lùi ra sau để né tránh, nhưng không ai nhận ra động tác nho nhỏ này.

Du Thương lúc này chỉ tập trung vào Chu Kiều, anh ta thật sự không thể chấp nhận được kết quả này: “Buổi tối em làm gì mà ngủ sâu như thế hả? Có phải lại thức đêm không?”

“Không ạ, em ngủ đúng mười giờ.” Chu Kiều trả lời.

Nghe thấy vậy, Du Thương thấy khó hiểu: “Nếu ngủ sớm như thế thì sao không nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức?”

“Đúng vậy, em cũng thấy rất lạ.” Nói xong, Chu Kiều nhìn lướt qua Phương Đường với vẻ sâu xa.

Phương Đường thấy tầm mắt cô chuyển sang mình thì sợ tới mức trốn sau lưng Đường Thanh Như theo bản năng.

Cảnh tượng này rơi vào tầm mắt Thẩm Ngang, vẻ nghiền ngẫm bỗng hiện lên trong mắt anh ta.

Có vẻ như trong chuyện còn bí ẩn nào đó thì phải.

Lúc này, Đường Thanh Như khựng lại trong chớp mắt, nhưng cô ta vẫn bình tĩnh, vội vàng nói với hiệu trưởng: “Thầy hiệu trưởng, nếu chân tướng sự việc đã rõ ràng rồi thì tôi đưa học sinh của tôi về trước, lớp A7 có

thể tùy tiện trốn học nhưng học sinh lớp A1 của tôi thì không đâu.”

Cuối cùng, cô ta vẫn không quên giẫm lên lớp A7 một cái, đủ để thấy cô ta không thích học sinh lớp A7 đến mức nào.

Ngay tại lúc Đường Thanh Như định dẫn Phương Đường rời khỏi văn phòng thì Chu Kiều đột nhiên hỏi một câu: “Phương Đường, hôm nay cậu tới đây làm gì thế?”

Bị gọi tên, cả người Phương Đường run lên.

Nghe thấy vậy, Đường Thanh Như cướp lời: “Em ấy tới đây làm gì thì liên quan gì đến em!”

“Em ấy tới chứng minh em ngủ quên.” Thẩm Ngang nhếch khóe môi lên mỉm cười, “tốt bụng” nhắc nhở một câu.

Chu Kiều hiểu rõ gật đầu, hỏi tiếp: “Cậu cảm thấy làm như vậy thì tôi sẽ không tham gia thi được à?”

Phương Đường cúi đầu, không nói gì.

Mọi người nghe thấy vậy, đều cảm thấy là lạ.

Bọn họ còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì chợt nghe thấy Chu Kiều bình tĩnh nói tiếp: “Đáng tiếc, cậu sai lầm rồi. Chỉ cần tôi muốn, tôi có thể đứng trong phòng thi lần nữa.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
pphuongg003/5 đầu truyện nhịp chậm tình cảm của đôi chính cũng chậm theo, đoạn cuối ổn. Nói chung truyện tạm được. - sent 2024-10-29 20:10:47
laanh_03Duyệt thẻ cho e với - sent 2024-09-13 19:27:30
laanh_03Duyệt thẻ đi ạ - sent 2024-08-01 18:39:23
laanh_03Duyệt vip cho e với ạ - sent 2024-08-01 17:18:11
Thanh Van Nguyen1632983399Duyệt thẻ cho mình nha - sent 2024-07-01 13:17:14
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương