Cô ấy thậm chí không dám nhìn Chu Kiều một cái.
“Tớ... Tớ không hiểu.” Phương Đường run rẩy, co lại phía sau Đường Thanh Như, cố gắng giả ngu.
Chu Kiều lạnh lùng nói chắc chắn: “Không, cậu hiểu, cậu thậm chí còn hiểu tôi đang nói gì.”
Phương Đường lắc đầu liên tục, đến chết cũng không chịu thừa nhận: “Tớ... Tớ không rõ... Tớ hoàn toàn không biết cậu đang nói gì?”
Cô ấy gần như đã dồn hết sức lực để nói câu cuối cùng.
Đường Thanh Như lúc này giống như gà mái bảo vệ gà con vậy, vẫn đứng trước mặt Phương Đường, quát lớn: “Chu Kiều, em đừng ăn nói vớ vẩn nữa! Phương Đường vốn nhát gan lại không giỏi nói năng, em đang bắt
nạt em ấy đấy! Em muốn làm gì hả, lại muốn gây sự gì nữa! Vừa rồi em còn bóp cổ người ta đấy, nếu không phải Phương Đường tha cho em thì cô đã báo cảnh sát rồi!”
Du Thương đứng về phía Chu Kiều, cũng lập tức lên tiếng bảo vệ: “Ai bắt nạt ai chứ, Chu Kiều đã xin lỗi, cũng nói mình ngủ hồ đồ chứ đâu cố ý! Nhưng còn học sinh của cô trông cứ chột dạ như thể đã làm chuyện gì
đuối lý ấy, sao Chu Kiều mới nói vài câu đã sợ thế kia rồi?!”
Câu này lại làm cả người Phương Đường run lên.
Động tác rất nhỏ kia khiến Đường Thanh Như đứng ở phía trước có thể nhận ra rõ ràng.
Cô ta gân cổ cãi ngay lập tức: “Đuối lý cái gì, ở đâu ra chứ! Du Thương, thầy là giáo viên nhân dân đấy, không ngờ lại gây sự làm ầm lên, bắt nạt học sinh, đạo đức nghề nghiệp của thầy ở đâu'? Thầy có còn phẩm chất
của một giáo viên nữa hay không?”
Bị đổ một tội danh lên đầu như vậy, Du Thương cũng hơi nóng nảy: “Tôi chỉ đang suy xét sự việc mà thôi, tại sao lại biến thành bắt nạt học sinh rồi?! Hơn nữa, tôi tin học sinh của tôi sẽ không nói năng lung tung.”
Đường Thanh Như hừ một tiếng, tỏ vẻ khinh miệt: “Vừa rồi thấy cũng tin Chu Kiều sẽ không đánh nhau đấy, kết quả thì sao hả?”
Du Thương bị nghẹn: “Cô!”
Chu Kiều lờ đi hai người đang tranh chấp vô nghĩa, dứt khoát làm rõ mọi chuyện, bình tĩnh tự thuật: “Phương Đường, nếu cậu vẫn còn không hiểu thì tôi sẽ nói rõ luôn cho cậu hay. Là cậu bỏ thuốc ngủ vào bình sữa
của tôi, cố ý khiến tôi ngủ quên bỏ lỡ cuộc thi này.”
Chỉ trong nháy mắt, mặt Phương Đường trắng bệch.
Mọi người ở đây tức thì kinh hãi trước tin tức này.
Cái, cái gì?
Bỏ thuốc ngủ?
Bọn họ không nghe nhầm đấy chứ?
Chuyện này...
Chuyện này quá đáng sợ rồi!
Còn hiệu trưởng thì cả người căng thẳng vì câu nói này của cô.
Tính chất của chuyện này vô cùng nghiêm trọng.
Một khi bị truyền ra thì về sau trường học sẽ mất hết danh dự.
Huống chi, những người được gửi vào nơi này vốn không hề tầm thường, đặc biệt là những học sinh lớp A7.
Tuy rằng học hành không giỏi, nhưng bàn về vị thế gia tộc thì đều là người trong giới thượng lưu của Hải Thành.
Chỉ động vào một cái đã khiến trường học cực kỳ đau đầu.
Hiệu trưởng định khuyên Chu Kiều nói chuyện cẩn thận, kết quả lại bị Đường Thanh Như cướp lời, lớn tiếng quát: “Chu Kiều, em thôi ăn nói vớ vẩn đi! Đừng vì Phương Đường đến làm chứng em ngủ quên mà trả thù
vu hãm em ấy!”
Lúc này, Du Thương cũng định thần lại, anh ta khiếp sợ, bật thốt lên: “Em ấy bỏ thuốc ngủ vào sữa của em? Có thật không?! Em không nói đùa đấy chứ!?”
Đường Thanh Như nghe xong, quyết đoán lớn tiếng phản bác: “Đương nhiên là giả rồi! Thầy tưởng đang đóng phim truyền hình à? Đây là trường học, là chỗ để học hành! Làm gì có nhiều âm mưu đến thế, còn bỏ
thuốc ngủ nữa chứ? Sao thấy không nói thẳng là hạ độc đi!”
Du Thương bị cô ta nói như vậy, cũng thấy khá có lý, nhưng anh ta vẫn đứng về phía học sinh của mình, hỏi một câu rất nhỏ: “Chu Kiều, em có chứng cứ không?”
Đường Thanh Như thực sự tức điên rồi: “Du Thương! Thầy có biết mình đang nói cái gì hay không?”
“Tôi hỏi một câu thì đã làm sao? Chẳng phải tôi đang vì học sinh lớp cô à?” Du Thương tỏ ra cực kỳ đúng lý hợp tình, hơn nữa còn mang chút tâm cơ, để lại một đường lui cho học sinh của mình: “Lỡ như là hiểu lầm thì
sao? Làm sáng tỏ hiểu lầm càng sớm càng tốt chứ.”
Đường Thanh Như sao có thể không hiểu hành động của anh ta, chính vì biết rõ cho nên mới càng tức giận.
“Cậu... cậu vốn dĩ không có chứng cứ... Cậu đang nói linh tinh... Cậu đang vu khống tớ.” Phương Đường vẫn trốn sau lưng Đường Thanh Như, dường như vừa lấy hết dũng khí, run rẩy nói.
“Nghe thấy chưa, học sinh của tôi nói em vu khống em ấy đấy!” Đường Thanh Như lại nhân cơ hội xen miệng vào.
Nhìn Phương Đường như một cô bé đáng thương co rúm phía sau Đường Thanh Như, Du Thương không khỏi nhỏ giọng hỏi: “Chu Kiều, rốt cuộc em có chứng cứ không?”
Mặc dù anh ta cố ý thấp giọng, nhưng Đường Thanh Như và Phương Đường đứng đối diện vẫn nghe thấy rõ.
Vẻ mặt hai người đều trở nên khá khẩn trương.
Đường Thanh Như ít nhất thì mặt ngoài khá bình tĩnh.
Phương Đường vốn nhát gan lại không nhịn được, cả đầu chỉ hận không thể vùi vào ngực, tay bên hông liên tục và áo.
Chu Kiều nhìn phản ứng của Phương Đường, con ngươi lạnh nhạt không có chút gợn sóng nào.
Vài giây sau, cô mới nói: “Bình sữa kia em chỉ uống một nửa còn lại đổ vào bồn rửa mặt.”
Cũng tức là không có chứng cứ.
Trong lúc nhất thời, mọi người không biết nên thấy may mắn hay là thất vọng.
Nhưng đối với hiệu trưởng thì chắc chắn là may mắn.
Ông ta rất sợ Chu Kiều có chứng cứ, bởi vì một khi có chứng cứ thì chắc chắn sẽ lớn chuyện.
Còn Đường Thanh Như sau khi nghe thấy vậy thì vẻ căng thẳng trong đáy mắt biến mất, sau đó lạnh lùng cười: “Để rồi? Vậy tức là không có chứng cứ! Không chứng cứ thì em ở đây ăn nói lung tung cái gì? Làm thế gọi
là phỉ báng, vu khống đấy có biết không! Tuổi còn nhỏ mà đã đánh nhau, trốn học, còn vu khống người khác, đúng là hư hỏng tận gốc rồi!”
Du Thương tức tối, vừa định xông lên lý luận thì lại nghe thấy Chu Kiều lạnh nhạt nói tiếp: “Nhưng lúc ấy có một phần sữa bị đổ ra áo em.”
Giờ thì dây thần kinh của mọi người lại căng lên.
Phương Đường vẫn luôn cúi đầu núp ở phía sau bỗng ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt vô cùng kinh hãi.
“Đúng vậy, em vẫn chưa kịp giặt chiếc áo đó.” Chu Kiều tốt bụng trả lời, giống như giải thích nghi hoặc cho Phương Đường vậy.
Phương Đường lập tức như bị sét đánh, sững sờ tại chỗ.
Cô ấy cho rằng đổ bình sữa vào bồn rửa mặt là có thể xóa sạch tất cả chứng cứ.
Nhưng lại quên mất chiếc áo bị dính sữa kia!
Sao lại có thể...
Sao Chu Kiều vẫn chưa giặt cơ chứ!?
Phương Đường có tật giật mình, tay chân lạnh lẽo, không biết nên làm cái gì bây giờ.
Theo bản năng, cô ấy nhìn Đường Thanh Như với ánh mắt xin giúp đỡ.
Đường Thanh Như lúc này hiển nhiên cũng bị một câu của Chu Kiều đánh không kịp trở tay.
Nhưng ngay sau đó, cô ta lập tức định thần lại: “Em có chứng cứ gì chứng minh em ấy đưa cho em bình sữa kia chứ! Lỡ như là em tự biên tự diễn thì sao?”
Phương Đường đang vô cùng hoảng hốt, vừa nghe thấy vậy thì cứ như người chết đuối tìm được khúc gỗ trôi, vội gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng thế! Tớ có cho cậu sữa đâu, cậu đang...”
Chu Kiều trực tiếp ngắt lời: “Lúc ấy cậu cho tôi sửa lại không chịu nhận tiền của tôi, nhưng tôi vẫn lén nhét tiền vào cặp sách của cậu, cậu có thể kiểm tra xem sao, là một tờ tiền giấy mười tệ và hai tờ hai mươi tệ.”
Phương Đường ngừng thở, đầu óc lại “ong” lên một cái, trống rỗng.
Tuy rằng chưa tận mắt kiểm chứng nhưng trong lòng cô ấy đã gần như tin tưởng.
Thôi xong rồi!
Giờ khắc này, bốn chữ hiện lên trong đầu cô ấy... bằng chứng như núi!
Giờ thì cô ấy hoàn toàn không trốn thoát được nữa.
“Đương nhiên, cậu vẫn có thể tiếp tục phủ nhận, bởi vì tôi sẽ báo cảnh sát.” Ánh mắt Chu Kiều lạnh lùng: “Vừa rồi, không phải cô Đường cũng muốn báo cảnh sát à? Em sẽ để hai người thỏa mãn.”
Bị gọi tên, sắc mặt Đường Thanh Như bây giờ cứng ngắc đến mức quỷ dị, ngay cả một âm tiết trong cổ họng cũng không thể phát ra được.
Phương Đường phía sau thì bị dọa ngơ ngác tại chỗ.
Báo... cảnh sát...?
Chu Kiều muốn báo cảnh sát?
Vậy một khi điều tra rõ, liệu cô ấy có bị ngồi tù không?
Vừa nghĩ đến đây, cô ấy chỉ cảm thấy lạnh lẽo đến mức cả người run rẩy.
Còn hiệu trưởng thì bị hai chữ này kích thích đến mức lập tức định thần lại, nhanh chóng đứng bật dậy, đến gần và mở miệng khuyên nhủ: “Đừng đừng đừng, chuyện này không đến mức ấy đâu. Chu Kiều à, bây giờ
việc này còn chưa có kết luận, chúng ta không nên báo cảnh sát vội, đúng không?”
Chu Kiều nói không nhanh không châm: “Thầy hiệu trưởng, nếu thứ Phương Đường thả vào sữa lúc ấy không phải thuốc ngủ mà là thuốc diệt chuột thì bây giờ em đã chết rồi. Hạ thuốc như hạ độc, tình huống cực kỳ
tệ.”
Phương Đường hoàn toàn luống cuống, vừa nghe thấy vậy thì sốt ruột đến mức lắc đầu không ngừng, buột miệng nói: “Không, không phải, tớ không hạ độc, tớ không hạ độc, tớ chỉ không muốn cậu tham gia cuộc thi
mà thôi!”
Vừa dứt lời, cô ấy chợt nghe thấy Đường Thanh Như quát lên một tiếng: “Phương Đường...”