“Nào, đừng đứng đó nữa, ngồi đi.” Bà cụ vẫy tay, hòa nhã như thể đang đối xử với con cháu nhà mình vậy: “Nghe nói trước đó cháu đang ở bệnh viện, tới đây vất vả lắm nhỉ? Uống chút trà cho thấm giọng đã.” Chu Kiều ngồi trên ghế, nhận lấy chén trà: “Cảm ơn lão phu nhân.” Bà cụ Sở mím môi cười, giải thích: “Ông cụ nhà ta tính tình nóng nảy, với lại đứa con lớn nhất của mình đã qua đời, nếu ngay cả con dâu của con trai mình cũng xảy ra chuyện thì sợ tương lai, sau khi trăm tuổi ông ấy không còn mặt mũi nào gặp con trai mình nữa.
Ông ấy sợ bị con trai trách rằng không chăm sóc tốt cho vợ thằng bé, thế nên cháu sẽ không để ý điều đó đâu, đúng không?” Lời bà cụ nói vừa dịu dàng lại vừa nhẹ nhàng, khiến người ta không thể từ chối.
Đương nhiên Chu Kiều cũng không đến mức phải tính toán chi li với một người không quá quan trọng như vậy.
Đặc biệt là ông già kia đã ho tới mức như sắp chết đến nơi.
“Ông cụ yêu con cháu nên sốt ruột thôi, đương nhiên cháu sẽ không để ý đâu ạ.” “Vậy thì tốt.” Bà cụ Sở tỏ ra thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nói: “Về chuyện liên quan tới cha cháu, nhà họ Sở chúng ta cũng vô cùng lo lắng cho sự an nguy của nó.” Chu Kiều rũ mắt, trả lời: “Cảm ơn lão phu nhân đã quan tâm, hiện giờ ông ấy đã được phẫu thuật thành công, đang chờ tỉnh lại thôi ạ.” “Phẫu thuật thành công là tốt rồi, ta sợ nó xảy ra chuyện gì bất ngờ, tới lúc đó chỉ sợ thằng bé Tây Lâm kia nổi giận, cháu xem phải làm sao đây.” Những lời của bà cụ Sở phải nói là chứa chan tình cảm, thế nhưng lại khiến tay cầm chén trà của Chu Kiều phải khựng lại.
Đến rồi! Cái kim trong bọc cuối cùng vẫn phải lòi ra! Quả nhiên, đôi vợ chồng này không ai là người hiền lành cả.
Một người thì hung dữ uy hiếp, một người lại dùng sự dịu dàng giấu theo dao để đe dọa.
Chu Kiều cúi đầu, mặt không hề đổi sắc trả lời: “Cháu tin anh trai là người biết đạo lý.”
Bà cụ Sở thấy cô không chịu tiếp lời mình thì không khỏi nói thẳng ra: “Thế nhưng thằng bé đã mất đi mẹ ruột của mình, ta sợ tâm trạng của thằng bé sẽ mất khống chế.
Dù sao nó cũng đã mất người thân một lần, chắc sẽ không thể chịu nổi lần thứ hai.” Thế nhưng Chu Kiều vẫn giả ngốc, hiền dịu trả lời: “Vậy thì chỉ có thể hy vọng cho cháu sớm tỉnh lại một chút thôi ạ.” Bà cụ Sở thấy cô cố ý giả ngốc, cuối cùng không nhịn được, lạnh lùng đâm chọc một câu: “Đúng vậy, hy vọng anh ta có thể tỉnh lại trước khi Tây Lâm trở về.
Nếu không chỉ sợ cháu sẽ không dễ chịu đâu.” Quá tam ba bận, Chu Kiều đã nhịn hai người kia rất lâu rồi, cuối cùng cô đã bùng nổ ở câu trào phúng cuối cùng này: “Lẽ nào anh ấy có thể giết cháu ư?” Cô đang quay lưng lại ánh đèn, khuôn mặt bị khuất, lúc sáng, lúc tối, đôi mắt hơi ngước lên, để lộ sự u ám, lạnh lùng chợt lóe.
Bà cụ Sở vẫn luôn tao nhã không khỏi sửng sốt: “Cháu nói cái gì?”
Chu Kiều lập tức nhận ra mình đã mất khống chế, lập tức cúi đầu xuống, che giấu biểu cảm: “Ý cháu là lão phu nhân đừng lo lắng quá, anh trai là người tốt bụng, nếu như cháu thật sự không biết chuyện, nhất định anh ấy sẽ tha mạng cho cháu.” Bà cụ Sở thấy cô vẫn ăn nói nhỏ nhẹ, ngoan ngoãn vâng lời như trước thì cảm thấy ánh mắt kia chắc do mình hoa mắt nhìn nhầm.
Thế nhưng không hiểu vì sao mà trong lòng bà cụ vẫn cứ thấy là lạ, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Hy vọng là thế.” Sau đó, hai người lại nói thêm mấy câu.
Chỉ là Chu Kiều vẫn không hề phối hợp, cuối cùng chỉ có thể để cô đi.
Chu Kiều được người hầu dẫn đi, rất nhanh đã ra khỏi nhà cũ.
Lúc này đã là mười một giờ tối, cô đang ở một nơi hẻo lánh nào đó vùng ngoại ô.
Những người trong nhà cũ căn bản không nghĩ tới chuyện đưa cô về.
Mà sau khi bọn họ tiễn cô ra cửa đã lập tức quay đầu lại, quyết đoán đóng cổng chính vào.
Thế nhưng vẫn còn tốt, ít nhất không bị bắt lại, coi như may mắn.
Chu Kiều tự an ủi mình một phen, sau đó xoay người đi về phía đường cái.
Thời tiết tháng mười một ở vùng ngoại ô lạnh thấu xương.
Chu Kiều chỉ mặc một bộ đồng phục học sinh mỏng manh đi ở trên đường, nhìn qua cũng thấy lạnh.
Thế nhưng ngay lúc cô vừa đi tới bên vệ đường, cách đó không xa có ánh đèn xe lóe lên.
Chu Kiều nhìn về phía đó theo bản năng.
Vừa thấy người đứng ngoài xe, cô không khỏi sửng sốt, tiện thể đi tới: “Sao thấy lại tới đây?” Tần Phỉ dụi tắt nửa điếu thuốc đang kẹp giữa hai ngón tay rồi ném vào thùng rác bên cạnh, sau đó thu lại vẻ khó chịu trong mắt, mỉm cười: “Làm giáo viên nên tôi phải trong học sinh của mình, nhỡ đâu cô bé lén chạy ra ngoài chơi thì phải làm sao đây.”
Tâm trạng của anh hình như đã khá hơn vừa rồi một chút nên còn có tâm tình nói đùa.
Chỉ là khi một làn gió thổi tới, cô mới thấy mùi khói thuốc trên người anh rất nồng.
Thế nhưng Chu Kiều lại không hề để ý, không biết có phải do tâm trạng của cô hôm nay vô cùng tồi tệ, hoặc có thể là do sự xuất hiện của anh hay không, hiếm khi cô cũng tiếp lời một câu: “Xem ra trước đây thấy cũng thường xuyên làm loại chuyện như thế này.”
Tần Chỉ nhíu mày, sau đó nói: “Trước đây tôi vốn là một học sinh ngoan.” “Em hoàn toàn không nhận ra đâu.”
“Được! Để chứng minh trước đây tôi là học sinh ngoan, đi, lên xe.” Tần Phỉ nói xong bèn đi tới ghế phụ, kéo cửa ra.
Chu Kiều có hơi không bắt kịp suy nghĩ của anh, cô chợt thốt lên một câu: “Thầy muốn làm gì?” Nói xong, cô lập tức hối hận.
Sao cứ có cảm giác sợ hãi như thể cô gái yếu đuối gặp phải yêu râu xanh thế nhỉ? Quá ngu ngốc! Nghe thấy vậy, Tần Phỉ lại vô cùng hùng hồn: “Về trường chứ còn gì nữa, chúng ta tiếp tục giải hai đề thi đấu, thi một phen xem sao.” Chu Kiều: “...”
What?!
Đây là ma quỷ sao? Nửa đêm nửa hôm, để chứng minh trước đây mình là học sinh ngoan, không nói không rằng đã đòi thi giải đề với cô? Bị điên à?! Thấy cô cắn răng tức giận, Tân Phỉ giả vờ không hiểu, còn hỏi lại: “Sao? Trông em có vẻ thất vọng thế?” Chu Kiều: “...”
Thất vọng cái rắm! Chu Kiều không thèm để ý, cô cứ thế ngồi vào ghế phụ, sau đó đóng cửa xe lại.
Tấn Phỉ khẽ cười một tiếng rồi lập tức lên xe.
Từ vùng ngoại ô tới trung tâm thành phố phải lái xe hơn một tiếng đồng hồ, trong khoảng thời gian này, Chu Kiều không nói lấy một câu.
Có thể thấy cô đang nghĩ tới mối thù hai để thi đấu.
Tần Phỉ không tự gây phiền phức cho mình nữa, yên lặng đảm nhiệm chức tài xế.
Mãi tới khi xe dừng ở góc phố trước cổng trưởng.
Vừa dừng xe, Chu Kiều đã lập tức tháo dây an toàn ra.
Tần Phỉ nghiêng đầu sang nhìn cô, hỏi: “Giờ này thì em định về ký túc xá thế nào?” “Đi cầu thang ở phía sau.” Chu Kiều đều đều nói.
“Đã có cách quay về thì tôi yên tâm rồi.” Hình như Tần Phỉ quyết định hôm nay phải tìm đường chết, nên anh lại còn bổ sung thêm một câu: “Đi, tới chỗ tôi làm hai đề thi đấu.”
Tay đang tháo dây an toàn của Chu Kiều chợt khựng lại: “???” Tấn Phỉ thấy cô ngẩn ra, đôi mắt kia như con nai tơ ngơ ngác, anh nhướng mày, mỉm cười: “Đừng nói là em tưởng vừa rồi tôi đùa em đấy nhé?” “Đã mười hai giờ rồi.” Chu Kiều không thể tin nổi, nhắc lại.
Tân Phỉ gật đầu, cũng tán thành: “Đúng thế, đã mười hai giờ rồi.
Thế nhưng em đã trốn học chiều nay, chưa làm xong bài tập, ngày mai em xác định có thể đi vào lớp A1 không?” Lúc này Chu Kiều mới hiểu ra.
Với mối thù hằn giữa cô và Đường Thanh Như thì đúng là không có khả năng được cho qua.
Ngay cả chiều nay, khi còn chưa có chuyện gì mà cô ta đã gây sự với cô rồi.
Nếu như ngày mai cô ta biết cô không chỉ trốn học, lại còn không làm bài tập thì chắc ba ngày tới cô đều phải đứng nghe giảng.
Đúng là xui xẻo!
Chu Kiều nghiến răng, vừa tìm nút ấn tháo dây an toàn, vừa tự nghi ngờ quyết định thay người trước đó của mình có chính xác không.
Đột nhiên, ánh sáng tối tăm trong xe chợt bị che khuất hơn một nửa, một bóng người cúi đến gần.
“Để tôi xem.”.
Giọng nói trầm thấp mà cuốn hút kia vang lên bên tai cô.
Hai người cách nhau khá gần, mùi thuốc lá nồng đậm trên người anh xông vào mũi cô.
Chu Kiều nhíu mày, ngửa về sau theo bản năng, cố gắng kéo giãn khoảng cách với anh.
Thế nhưng không biết người này vô tình hay cố ý mà lại cúi thấp người hơn, hơi thở kia cũng ập tới.