Sắc mặt Sở Tây Lâm tối sầm, anh ta gằn giọng cảnh cáo như sự bình yên trước cơn bão: “Chu Kiều, coi như chuyện ông nội và bà nội tôi làm có chỗ không đúng, thế nhưng cô cũng không thể hắt nước bẩn lên người mẹ
tôi được. Đó là mẹ của tôi!”
Năm chữ cuối cùng anh ta nhấn giọng rất nặng, thậm chí để lộ ra chút lạnh lùng.
Mấy khán giả đứng bên cạnh có thể cảm giác được cậu chủ Sở hình như sắp nổi giận, bọn họ không khỏi giật mình, có hơi lo lắng cho Chu Kiều.
Nhưng lúc này Chu Kiều lại ngồi vững vàng ở đó, thản nhiên nói: “Mẹ anh là người thân của anh, cha tôi cũng là người thân của tôi.”
“Cô!”
Sở Tây Lâm sầm mặt xuống, lập tức tiến lên một bước.
Vị luật sư ở bên cạnh Chu Kiều nhanh nhẹn chắn trước mặt cô: “Cậu Sở, cậu muốn làm gì?”
Sau đó, hai anh cảnh sát kia cũng vội vàng chắn trước Sở Tây Lâm, trầm giọng nhắc một câu: “Cậu Sở, nơi này không thể tùy tiện làm bừa được.”
Sở Tây Lâm bị hai người kia kèm chặt, không thể cử động, thế nhưng cơn giận trong lòng lại không thể phát tiết được khiến máu huyết anh ta cuộn trào, không nhịn được đã mở miệng mỉa mai: “Thế nên cô lại định
giở trò cũ, ăn miếng trả miếng à? Cô không sợ người khác cười rụng răng sao? Cô cũng không xem xem mình có thân phận gì?”
“Tôi không nhàm chán như bà nội của anh đâu.” Chu Kiều lập tức đặt USB mình đã chuẩn bị sẵn từ trước lên bàn: “Đây là chứng cứ mà tôi thu thập được.”
Sở Tây Lâm vốn đang giãy giụa, khi nhìn thấy thứ ở trên bàn thì không khỏi sửng sốt.
Ngay cả hai anh cảnh sát và luật sư Đường cũng ngẩn ra.
Cô gái này có chứng cứ thật ư?
Như vậy chẳng phải bà cả của nhà họ Sở đã thật sự giết người sao?
Hai anh cảnh sát kia lập tức lẩm bẩm trong lòng, nếu là thật, chỉ sợ trò vui này sắp quay ngược lại rồi.
Đồng thời bọn họ cũng âm thầm phỉ nhổ nhà họ Sở, ép một đứa trẻ tới nước này mà còn có mặt mũi tới báo cảnh sát để vu oan giá họa cho người ta.
Phi!
Đúng là không biết xấu hổ!
Trong mấy nhà giàu lại có lắm thị phi, câu này không hề sai một chút nào!
Ngay cả ánh mắt họ nhìn về phía Sở Tây Lâm cũng thay đổi đôi chút.
Nhưng Sở Tây Lâm căn bản không hề chú ý tới những điều này, bởi vì tất cả sự chú ý của anh ta đều tập trung lên cái mà Chu Kiều gọi là chứng cứ.
Anh ta không thể tin nổi, cũng không muốn tin.
Thế nên sau khi sững người ta chưa tới ba giây, anh ta như con sư tử bị giẫm đuôi, đột nhiên giãy nảy lên: “Không thể, cô đang lừa tôi! Lừa tôi giống như cô lừa Hâm Vũ!”
Chu Kiều nhìn vẻ mặt giận dữ của Sở Tây Lâm, thản nhiên đáp trả một câu: “Rốt cuộc có phải đang lừa anh hay không thì để cảnh sát nhìn một cái sẽ biết ngay.”
Sở Tây Lâm thấy căng thẳng, trong lòng không khỏi bắt đầu hoảng lên.
Vừa thấy hoảng hốt thì anh ta lập tức xông tới theo bản năng, đẩy hai người chắn trước mặt ra rồi nhào tới trước mặt Chu Kiều: “Tôi không cho phép, cô đang lừa người khác!”
Luật sư Đường ở bên cạnh lúc này mới phản ứng lại, ông ta vội vàng tới ngăn cản: “Anh làm gì! Anh bỏ tay ra, anh muốn làm gì đương sự của tôi!”
Ngay cả hai anh cảnh sát kia khi nhìn thấy tình huống này thì cũng biết hỏng rồi, lập tức tiến lên kéo người ra.
Thế nhưng Sở Tây Lâm vẫn tóm chặt lấy áo của Chu Kiều.
Vẻ mặt Chu Kiều không hề thay đổi, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào khuôn mặt của anh ta: “Tôi đã từng nói chưa? Nếu động tay một lần nữa, cẩn thận cái móng vuốt của anh.”
Sự lạnh lùng trong giọng điệu của câu nói này cứ thế phả vào mặt.
Sở Tây Lâm phút chốc nhở tới khoảnh khắc ngày đó, khi ở nhà họ Sở, cô đã ẩn mình lên tường, siết chặt lấy cổ mình.
Cảm giác nghẹt thở như sắp chết kia khiến anh ta tỉnh lại trong nháy mắt.
Ngay cả bàn tay cũng vì cảm giác e ngại kia mà theo bản năng buông ra.
Cảnh sát nhân cơ hội này lập tức kéo anh ta sang một bên.
“Cô vẫn ổn chứ? Có sao không?” Luật sư Đường tiến lên, nhìn kỹ dưới cổ của cô, sau khi xác định cô không có bất cứ chuyện gì thì lập tức nói với Sở Tây Lâm: “Nhà họ Sở dù giàu có thể nào cũng không thể chèn ép
người khác trước công chúng nhỉ?! Trong mắt có còn luật pháp không?”
Đối với việc này, Chu Kiều vẫn ngồi ngay ngắn từ đầu tới cuối, giọng điệu lạnh lùng: “Sở Tây Lâm, tôi không phản kích không phải vì tôi không dám, mà là tôi muốn một đòn trí mạng. Anh hiểu rất rõ, từ trước tới giờ
tôi chưa từng thua.”
Hơi thở hổn hển của Sở Tây Lâm hơi ngừng lại vào khoảnh khắc đó.
Thấy anh ta cuối cùng cũng coi như bình tĩnh lại, Chu Kiều bất cằm về phía chiếc USB trên mặt bàn: “Bình tĩnh rồi thì nhìn chứng cứ đi.”
Sở Tây Lâm sững sờ đứng đó, không hiểu ý của cô là gì.
“Nể tình anh lén thả tôi sau lưng bà nội anh.” Chu Kiều bình tĩnh bồi thêm một câu.
Cô hiểu rất rõ, bà cụ Sở sẽ không thả người.
Thế nên chỉ có thể là chính Sở Tây Lâm lén lút tới.
Vì thế Sở Tây Lâm sững sờ.
Rõ ràng anh ta không ngờ cô sẽ làm vậy.
Nhất thời anh ta không biết mình có nên xem hay không.
“Không xem thì tôi sẽ giao cho cảnh sát.” Chu Kiều nhìn thấy anh ta đứng đờ ra đó không cử động, không kiên nhẫn nhắc một câu.
“Không được!” Sở Tây Lâm lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, cắm chiếc USB kia vào trong máy tính xách tay ở trên bàn.
“Phiền các anh ra ngoài trước đã.” Lúc này, Chu Kiều khách sáo nói với ba người kia.
Ba người kia thấy Tổng Giám đốc Sở vốn đang xù lông giờ lại ngoan như cún con, bọn họ nghĩ ngợi một lát rồi lập tức đi ra ngoài.
Trong phòng nhất thời chỉ còn lại hai người họ.
Sở Tây Lâm vừa nhìn thấy lời giới thiệu trên loại thuốc kia thì lập tức trợn tròn mắt.
Bởi vì thứ thuốc kia chính là thuốc mà ông nội đang uống.
Cũng là... loại thuốc bị cấm!
Tại sao lại như vậy?!
Thuốc cấm.
Tác dụng phụ.
Độc tính.
Những chữ này không ngừng được phóng to trong mắt anh ta.
Vẻ mặt kinh ngạc cũng dần trở nên âm trầm.
Anh ta hoàn toàn không ngờ loại thuốc này đã bị liệt vào loại thuốc cấm ở nước ngoài.
Hơn nữa rõ ràng ở trong nước cũng đã cẩm từ lâu.
Vậy tại sao... bác sĩ còn đề cử loại thuốc này?
Sở Tây Lâm là người nhà họ Sở, đương nhiên anh ta có thể hiểu rõ ràng chuyện này có vấn đề.
Chỉ sợ bác sĩ kia có vấn đề.
“Nhưng chuyện này có liên quan gì tới mẹ tôi!”
Chu Kiều thản nhiên đáp: “Thuốc này là do mẹ anh tự mình chọn.”
Sở Tây Lâm không nghe nổi nửa lời bất lợi cho Lâm Mỹ Tinh, anh ta ném chuột đi: “Vậy cũng không có nghĩa là do bà ấy hạ độc! Nhỡ đâu là do người khác mượn danh nghĩa của bà ấy thì sao?”
Chu Kiều không để ý tới anh ta, chỉ lạnh lùng nói: “Anh mở đoạn ghi hình trong thư mục khác, ấn vào khoảng thời gian một giờ ba mươi sáu phút lẻ tám giây.”
Sở Tây Lâm nhíu mày, thế nhưng sự nghi hoặc trong lòng anh ta vẫn khiến anh ta cầm lấy chuột, mở băng ghi hình ra.
Xem một lúc, anh ta căn bản không nhìn ra thứ gì.
Trong băng ghi hình là một đám đông nhốn nháo.
“Cô muốn tôi xem cái gì?” Anh ta phiền lòng, hỏi.
“Anh nhìn Lâm Mỹ Tinh ở góc phải màn hình, cốc nước trong tay bà ta là do ai đưa?”
Dựa theo lời của Chu Kiều, Sở Tây Lâm ngẩng đầu lên nhìn, kết quả đã thay đổi sắc mặt.
Người kia là trợ lý của bác sĩ tư nhân nhà bọn họ... Phạm Văn Bác!
Mà trợ lý của bác sĩ kia lại mặc trang phục của người phục vụ, xuất hiện trong bữa tiệc.
Chuyện này không thể không có ý nghĩa sâu xa hơn.
Hơn nữa, từ trước tới nay Lâm Mỹ Tinh vẫn luôn để ý tới sức khỏe của ông cụ Sở nên không thể không quen biết người này.
“Ông cụ uống nước mà mẹ anh đưa cho, sau nửa đêm lập tức gọi bác sĩ tư nhân.” Chu Kiều dừng lại một lát, giọng điệu mang theo ý tứ sâu xa: “Huyết áp đột nhiên tăng vọt, không sao hạ xuống được.”
Sở Tây Lâm siết chặt con chuột, cả người căng thẳng: “Không thể chuyện này không thể nào... Mẹ tôi không có lý do gì để làm tổn thương ông nội...”
“Cái thai trong bụng mẹ anh có lẽ chính là lý do.”
Đây là lý do mà Chu Kiều nghĩ rất lâu mới đoán ra được.
Bởi vì tình mẫu tử mạnh mẽ mà.
Lúc đầu Lâm Mỹ Tinh có thể lén mang thai lại còn không lập tức bỏ đi, còn ra tay với ông cụ Sở trước, nói rõ bà ta muốn giữ đứa bé này.
Thế nhưng, sao người nhà họ Sở có thể đồng ý giữ lại đứa con hoang không biết của ai này chứ?
Không biết chừng tới lúc đó sẽ cưỡng ép bà ta phá đi, miễn cho nhà họ Sở bị xấu mặt.
Mà giờ đây, vì một câu nói này mà Sở Tây Lâm ngồi đối diện giống như gặp phải tiếng sấm sét giữa trời quang, như bị dội máu đầy đầu.
Lúc trước anh ta đã từng lén đi thăm dò.
Tờ phiếu xét nghiệm kia là thật.
Đúng là Lâm Mỹ Tinh đã mang thai.
Thế nhưng khi đó chuyện của công ty và chuyện bà ta bị mất tích và cái chết của bà ta khiến anh ta quên hết sự vô liêm sỉ không thể tin nổi này.
Thế nhưng hôm nay, nó lại theo chân tướng nổi lên mặt nước.
Mẹ của mình không chỉ lén lút mang thai với người khác, thậm chí còn vì đứa bé ấy mà mưu sát ông nội?
Chuyện này khiến anh ta gần như không thể chịu đựng nổi.
Tại sao...
Tại sao phải làm như vậy?
Rõ ràng bà đã có Chu Nghiêm Tuấn mà?
Sao mẹ của anh ta lại như vậy...
Sở Tây Lâm siết chặt bàn tay, gân xanh trên mu bàn tay lồi lên, đủ để thấy dưới lớp mặt nạ bình tĩnh của anh ta là sự tức giận mãnh liệt tới cỡ nào.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Trong căn phòng thẩm vấn yên tĩnh, bóng đèn sợi đốt tỏa ánh sáng trắng chói mắt, khiến mắt Sở Tây Lâm đau nhói.
Anh ta nhắm mắt lại.
Qua một lúc lâu mới lên tiếng, giọng nói khô khốc: “Cô muốn thế nào?”
Đây là thỏa hiệp và nhượng bộ.