Đinh Kiều An nhìn Sở Thần Hy, nhìn vào ánh mắt trêu đùa của anh và cho rằng anh đang nói đùa, thế là cười tủm tỉm rồi gật đầu lia lịa trả lời: “Được thôi.”
Nếu như anh có thể nói đùa vậy thì tại sao cô lại không thể nói đùa được? Cô tin rằng anh Sở vừa đẹp trai vừa giàu có như thế này thì tuyệt đối sẽ không cưới một người mà anh chỉ mới vừa quen biết chưa đến một tuần như cô đâu.
Sở Thần Hy sắp cười đến nỗi không khép được miệng, đứa nhỏ này đúng thật là rất dễ bị lừa.
Bây giờ vẫn không hẳn là đã quá muộn, vẫn còn kịp thời gian để đi đến Cục Dân chính, Sở Thần Hy trực tiếp đánh xe đi về phía trước.
“Anh đưa tôi tới nơi này làm gì thế?” Sắc mặt Đinh Kiều An hơi bối rối, chắc không phải đâu, không phải anh chỉ nói đùa thôi sao?
“Tới nơi này thì còn có thể làm gì nữa?” Đương nhiên là làm giấy đăng ký kết hôn chứ còn làm gì nữa, anh mặc kệ bởi vì dù sao vừa rồi cô cũng đã đồng ý với anh rồi.
“Không phải, anh Sở này, anh hãy suy nghĩ kỹ lại đi, anh xem dáng vẻ này của anh lại không thiếu phụ nữ, tôi lại giản dị mộc mạc như thế này, thật sự là trèo cao không nổi đâu.” Đinh Kiều An đang rất nghiêm túc tranh luận nhưng vẫn không thể tránh khỏi số phận bị kéo xuống xe.
Sở Thần Hy nắm tay Đinh Kiều An thật chặt, nói: “Đinh Kiều An, đừng tự nói mình như vậy.”
Thôi được rồi, tay bị xiết đến đau luôn rồi, Đinh Kiều An cũng biết ông chủ lớn này đang tức giận nên không hạ thấp bản thân mình thêm nữa: “Anh Sở, cho dù đến đây rồi nhưng không có bất kỳ giấy tờ gì…”
Khi nhìn thấy Sở Thần Hy đang giơ sổ hộ khẩu, giấy chứng minh nhân dân và một số thứ khác lên, những lời còn lại chưa kịp nói ra hết lại phải nuốt vào trong.
“Anh Sở này, bây giờ tôi còn có thể từ chối được không?”
Đinh Kiều An căng thẳng đến nỗi mũi cũng bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh, có trời mới biết được chuyện này cho nên vốn dĩ cô không hề đề phòng.
Sở Thần Hy biết được sự lo lắng của Đinh Kiều An nên anh dừng chân: “Đinh Kiều An, thứ nhất, tôi đang thiếu một người vợ, mà em thì đang muốn cứu Đinh Y Y, vậy thì vừa hay, em làm vợ của tôi rồi tôi sẽ giúp em cứu Đinh Y Y ra.”
“Thứ hai, chúng ta chỉ là kết hôn bí mật mà thôi, cho nên sẽ không gây ra bất kỳ gánh nặng nào đối với cuộc sống của em hết.”
“Thứ ba, tôi sẽ không cưỡng ép em làm bất cứ chuyện gì, đương nhiên cái danh phận vợ chồng này cũng chỉ có thể là hữu danh vô thực và bản hợp đồng này cũng chỉ kéo dài cho đến khi em tốt nghiệp thì sẽ kết thúc.”
Sở Thần Hy vừa nói vừa giơ ba ngón tay thẳng lên trời, anh đang đợi Đinh Kiều An suy nghĩ, anh thật sự không muốn đi theo vết xe đổ của ba mẹ anh, nếu như đã coi trọng một người phụ nữ nào thì nhất định phải giữ người đó ở bên cạnh trước đã, còn những thứ khác để sau rồi nói tiếp.
Huống chi đêm đó cũng quá kịch liệt, ai mà biết được rằng có đứa bé ở trong đó hay không.
Đinh Kiều An cúi đầu, thực sự đang suy nghĩ một cách rất nghiêm túc, những điều kiện mà anh Sở đưa ra thật sự rất có sức nặng, nói ra còn làm cho cô có chút động lòng. Chỉ là cô có thể yên tâm thoải mái tiếp nhận sao?
“Vì cớ gì mà anh Sở lại muốn đối tốt với tôi như vậy?”
Khóe môi Sở Thần Hy giật giật, anh hoàn toàn không thể nói ra những câu như bởi vì đêm đó cho nên em chính là người phụ nữ của tôi được.
“Đừng có lúc nào cũng nghĩ người khác xấu xa như vậy, chỉ đơn giản là tôi muốn giúp đỡ em mà thôi, nếu như em cảm thấy áy náy thì sau này cứ từ từ trả lại là được.”
Vừa nói chuyện anh vừa nhìn đồng hồ, sắp đến giờ tan làm rồi, cô Đinh ơi cô có mau suy nghĩ kỹ không, biết kiếm ở đâu ra một người đàn ông vừa đa tình vừa tốt như anh cơ chứ?
Đợi một lúc lâu sau, Đinh Kiều An mới nhấp khóe môi nói ra: “Được.”
Dù sao cũng là kết hôn bí mật, cũng đã nói cuộc hôn nhân này chỉ là một cuộc hôn nhân hữu danh vô thực, hợp đồng cũng chỉ có hai năm thôi chứ có bao nhiêu đâu, hết hai năm rồi đi hay ở thì để đó cân nhắc sau.
Mãi cho đến khi có giấy đăng ký kết hôn, Đinh Kiều An mới tỉnh táo lại từ trong hiện thực, trong lòng cô có rất nhiều cảm xúc lẫn lộn. Không có tiếng đệm của đàn piano, không có hoa hồng, không có bữa tối dưới ánh nến và cũng không có nhẫn cưới, vậy là cứ thế cô đã trở thành một người phụ nữ đã có gia đình.
Có chút chua xót nhưng cũng có vui vẻ, một loại tâm trạng không thể diễn tả thành lời, siết chặt cuốn sổ đỏ nhỏ bé trên tay mình, cô, bằng một cách kỳ lạ nào đó đã kết hôn rồi. “Kết hôn với tôi.” Đây là cách tốt nhất mà anh có thể nghĩ ra.