“Ừ... cũng tốt, không nhớ ra được thì tối nay ăn nhiều một chút. Vợ, em thấy thế nào?”
“Tối nay?”
Đậu Đậu còn chưa lên tiếng, sư huynh lực lưỡng thuộc tính người vợ đã bắt đầu ngốc rồi, “Bây giờ không phải mới là buổi trưa à?”
Đậu Đậu hoàn toàn tuyệt vọng, ha ha cười khan hai tiếng, chỉ có thể nói, “Anh ấy bị nhầm, thời gian của yêu không lớn như ở chỗ chúng ta. Buổi tối ở chỗ anh ấy… chính là buổi trưa!”
Nhị sư huynh bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Ồ! như vậy à... Tiểu Đông Quách, nghe thấy chưa hả? Hái nhiều nấm về chút nhé!”
Tên Ngốc hóa thân thành Tiểu Đông Quách hái nấm, vòng mấy vòng ở trong rừng hái một giỏ nấm, lúc trở lại vừa kịp bắc nồi.
Sau đó gà rừng hầm nấm tươi sốt ra lò rồi, tiếp nữa, một ma một hồ ly vốn dĩ luôn ồn ào muốn ăn đã bắt đầu ăn không biết ngon nấm trong bát. Chỉ có hai đứa bé không hiểu gì bê bát lên ăn tương đối nhiệt tình...
Nhị sư huynh đã bắt đầu cọ nồi rửa bát rồi, vừa rửa vừa giục, “Hai người ăn nhanh lên đi, ta còn đợi để rửa bát nữa! Lát nữa bị phát hiện rồi, hai người bảo ta giải thích thế nào chứ?”
Đậu Đậu đặt đũa xuống, rất không biết xấu hổ nói: “Gà là huynh giết, cũng là huynh nấu, ngay cả phòng bếp cũng là của huynh, huynh giải thích thế nào, đương nhiên là chuyện của huynh rồi.”
“Đùa cái gì thế hả?”
Huệ Chân có chút muốn yên tĩnh, “Á à, mấy người bắt gà uy hiếp ta giết uy hiếp ta hầm, đến giờ lại biến thành là lỗi của ta à?”
Đậu Đậu nhún vai, “Nếu không thì sao chứ? Bọn muội đâu có giết gà. Bọn muội chỉ bắt đem qua đây, bồi dưỡng tình cảm cách mạng chút thôi!”
Nói xong cô bế hai đứa bé nhét cho Yêu Nghiệt, “Chúng ta đi thôi, tạm biệt tiểu hồ ly.”
Tiểu hồ ly, “... Tạm biệt.”
Tên Ngốc thấy thế lập tức đuổi theo, “Tạm biệt Nhị sư thúc.”
Nhị sư thúc vẫn còn đang cọ nồi, nghe thấy thế không buồn ngẩng đầu lên, “Ha ha, tạm biệt!”
Mùi thịt trong cái phòng này không biết còn phải xử lý đến lúc nào nữa!
Thấy cũng sắp đến giờ ăn cơm rồi, người của núi Vân Đài và chùa Chân Vũ cũng đều đến cả, anh ta còn phải phụ trách nấu cơm trưa nữa, không thể bê một nồi tạp phí lù lên được đúng không?
Huệ Chân bên này bận tối mắt tối mũi, nhưng Đậu Đậu bên kia thì đã chạy đến trước núi tìm Thượng Quan Lăng Mạch rồi. Anh ta nói anh ta qua đây để tìm cổ bà, cũng không biết là đã nhìn ra là ai chưa nữa.
Đáp án đương nhiên là…
“Vẫn chưa.”
Thượng Quan Lăng Mạch thản nhiên, đối mặt với câu hỏi của Đậu Đậu, không tra ra được nhưng rất cây ngay không sợ chết đứng, “Mặc dù cổ bà là khế nhân, nhưng bà ta làm việc cho Hoa Dung tính ra cũng đã được hơn hai nghìn năm rồi. Nếu như dễ tìm ra như vậy, Hoa Dung cũng sẽ không phái bà ta qua đây hại em.”
“Mẹ ơi, người cô ta rất thối! Là mùi thối của cổ trùng!”
Thượng Quan Lăng Mạch vừa dứt lời, Viên Viên đã giơ ngón tay nhỏ vô tội phá đám. Nó chỉ ra bên ngoài, mọi người thuận theo bàn tay nhỏ mập của nó nhìn ra, nhưng chỉ nhìn thấy một vạt áo trắng đã khuất mất một nửa. Lúc đuổi ra ngoài thì đối phương đã trà trộn vào trong đám người rồi, trong nháy mắt, những cô gái mà Bạch Chỉ dẫn qua đây đã đi ra phía sau núi, bóng lưng yểu điệu nhìn ai cũng thấy giống cả.
“Viên Viên ngoan, con nhìn kỹ xem, nói cho mẹ biết đó là ai?”
nguyenhongdiep152Hay quá ak like like - sent 2024-07-21 14:23:22
hotrodoctruyen@Châu Diệp b đọc chương nào bị báo lại chương để kiểm tra nha - sent 2023-04-10 00:05:47
Châu DiệpBị nhảy chương và mất chương rất nhiều - sent 2023-04-08 13:56:03
02 Mỹ Chibạn đã đọc bình luận này thì bố *** bạn sẽ chết trong vòng 5năm***Để tránh điều này thì bạn phải gửi nó vào 5 truyện,xin lỗi - sent 2022-08-21 01:41:34
tranminhtam210207ếu bạn đã đọc bình luận này thì bố *** bạn sẽ chết trong vòng 5năm***Để tránh điều này thì bạn phải gửi nó vào 5 truyện - sent 2022-06-22 00:25:54