“Nếu ông ta chết thì tốt rồi, chúng ta có thể lấy hết cổ phần.”
Tiêu Cốc Vân lắc đầu, “Con thì biết cái gì? Cơ thể ông ta rất khỏe, còn có thể sống ít nhất hai mươi năm nữa. Hai mươi năm… mẹ cũng bảy mươi rồi.”
Chẳng lẽ phải bắt bọn họ chờ cả một đời?
Tiêu Thái Bạch nhíu mày, “Bây giờ thì tốt rồi, Mino đã trở về. Người trong công ty cũng có lý do nhắc tới chuyện cổ phần, ông ta nhất định phải giao ra quyền thừa kế. Hừ, ông ta tưởng Mino có năng lực trời cho về thiết kế trang phục sao? Đợi một tháng nữa, con sẽ làm cho cô ta mất mặt.”
“Con nghĩ ông ta ngu như vậy sao? Khi đó ông ta nói thế nào, con lặp lại cho mẹ nghe.”
Tiêu Thái Bạch bắt đầu nhớ lại, “Ông ta nói ai có kế hoạch tốt hơn thì người đó sẽ thắng…”
“Lão già này cũng quá gian xảo rồi. Nói “người đó sẽ thắng”, còn thắng thì được gì... lại không nói. Hại con còn tưởng ai thắng là có quyền thừa kế.”
Tiêu Cốc Vân cười lắc đầu, “Con đấy, vẫn còn non lắm. Mẹ đấu với ông ta bao nhiêu năm, dùng bao nhiêu kiên trì mới nắm được công ty trong tay. Tất cả là do ông ta dần lớn tuổi, tinh thần sơ sót mới bị mẹ từng bước từng bước công phá.”
Tiêu Thái Bạch tức giận giậm chân, “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Tiêu Cốc Vân nheo mắt, “Đương nhiên là phải đánh một trận thật đẹp, đưa ra một kế hoạch thích hợp nhất, làm cho Mino thua không ngóc đầu lên được trước mặt ban cổ đông. Sau này, dù ông ta có muốn giao quyền thừa kế lại cho Mino, cũng phải tự đánh giá lại năng lực của nó.”
Mắt Tiêu Thái Bạch sáng lên: “Vâng, con nghe theo mẹ hết. Ngày mai con sẽ bay về nước.”
Muốn thiết kế ra trang phục thích hợp với thị trường trong nước thì nhất định phải về nước mới có thể thể nghiệm và quan sát thói quen sinh hoạt của mọi người.
Nói cách khác, lần thi đấu này diễn ra trong nước.
***
Tiêu Khải vẫn còn đang câu cá, Tiêu Cốc Vân đi tới bên cạnh ông. Bà ta vô cùng cung kính cúi đầu: “Ba!”
Tiêu Khải lạnh nhạt “ừ” một tiếng.
Tiêu Cốc Vân nở nụ cười hỏi: “Sao ba lại thấy chướng mắt với cô Trang? Chỉ là một cô bé thôi mà! Ba làm như vậy... có phải là hơi quá đáng không?”
Tiêu Khải hừ lạnh, “Tại sao ta phải thấy nó thuận mắt?”
“Dù ba có ghét cô Trang, cũng không nên đối xử với cô bé ấy như thế.”
“Thế thì sao? Nó làm hại Mino mất hết thanh danh, sao ta có thể thích nó được?” Tiêu Khải nói đến đây, giọng điệu trở nên nghiêm túc, “Con mau đuổi nó đi đi, ta rất ghét nó! Năm xưa, Cố Đức Thọ dụ dỗ Mộ Thanh đi, không chỉ đối xử không tốt với con bé, lại còn có người phụ nữ khác nữa. Nó chính là con gái của người phụ nữ đó, cứ nhìn thấy nó là ta nhớ tới Mộ Thanh bị vứt bỏ. Con gái của ta sao có thể bị người ta vứt bỏ?”
Tiêu Cốc Vân hiểu ra, “Ba vì chuyện này nên mới không thích cô bé?”
Tiêu Khải tiếp tục hừ lạnh, “Bảo nó cút về chỗ của nó đi! Ta tuyệt đối không mặc quần áo do nó thiết kế!”
Tiêu Cốc Vân chỉ có thể thở dài, “Vâng ạ.”
***
Trang Nại Nại cúi đầu, suy ngẫm lời Tiêu Cốc Vân nói. Cô đang đi, đột nhiên đâm vào một bức tường thịt, ngẩng lên thì thấy Tư Chính Đình đứng ở trước mặt mình. Khuôn mặt anh hóa trang rất xấu, còn xấu hơn cả khuôn mặt của Từ Đại Chí thật, ngay cả ngũ quan cũng bị bóp méo.