Trang Nại Nại mở to mắt nhìn cô ta, cô nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, hiển nhiên là mấy người dự tiệc trong đại sảnh đang đi qua đây.
Mino cố gắng che giấu vẻ sợ sệt trong mắt, bịt chặt miệng mình nhìn Trang Nại Nại: “Cô... sao cô có thể giết người? Rốt cuộc là bà ấy đã làm gì cô mà cô lại giết bà ấy?” Nói rồi, còn lui ra sau mấy bước.
Mọi người nghe thấy ồn ào bèn đi tới ban công xem xét. Nghe thấy lời của Mino, tất cả đều đồng loạt khiếp sợ nhìn Trang Nại Nại.
Dù chuyện đấu đá trong nhà giàu có xấu xa đến mấy thì vẫn rất có ít vụ giết người.
Trang Nại Nại đứng bật dậy, muốn nhìn xuống dưới xem thế nào, nhưng đột nhiên lại bị ai đó che lại, “Đừng nhìn, bà ta chết rồi.”
Giọng nói trầm thấp chứa đựng vẻ quan tâm.
Mino vẫn tiếp tục diễn trò đứng run lẩy bẩy, nước mắt giàn giụa, cứ như thật sự sợ hãi. Nhưng chỉ có Trang Nại Nại mới biết, chắc chắn tâm trạng của cô ta lúc này rất phức tạp.
Con người này... quá mức xấu xa!
Bất kể tình hình thế nào, cô ta vẫn có thể đổ trách nhiệm lên đầu người khác đầu tiên.
Trang Nại Nại nhìn cô ta chằm chằm, “Cô nói cái gì?”
Mino liền chỉ vào cô gào, “Chính là cô! Tôi tận mắt thấy cô đẩy bà ấy xuống! Đó là một mạng người, sao cô có thể làm như vậy?”
Mọi người nghe vậy lập tức bàn tán, chỉ trỏ Trang Nại Nại.
Một thân hình tiến lên trước, muốn đứng chắn cho cô, nhưng anh vừa bước lên Trang Nại Nại đã đi thẳng đến trước mặt Mino.
“Mino, người làm thì trời thấy, sớm muộn gì cô cũng sẽ gặp báo ứng! Cô cho rằng chỉ dựa vào lời của cô, cảnh sát sẽ phán quyết tôi giết người sao?”
Nói rồi, cô chỉ vào camera ở trong góc: “Có thấy không? Ở đó có camera đấy! Chân tướng chuyện này sẽ bị phơi bày!”