Chiêu này đúng là rất tốt, bảo Tư Chính Đình lên lầu xem cô, cho thấy bà là người phóng khoáng lại hiểu chuyện, còn cô thì lại nhát gan sợ phiền phức.
Chẳng lẽ Đinh Mộng Á dùng kiểu gặp mặt này là vì muốn cô trở tay không kịp?
Năm năm trước, cô cố gắng rời xa bọn họ.
Năm năm sau, vẫn còn phải tiếp tục?
Trang Nại Nại đột nhiên tràn đầy ý chí chiến đấu. Lúc đầu không muốn để ý tới bà, nhưng người ta muốn đấu... vậy thì đấu thôi!
Không phải là diễn kịch sao? Ai không biết.
Trên mặt Trang Nại Nại lập tức nở nụ cười: “Chúng ta xuống lầu nhanh đi. Để mẹ anh chờ ở dưới, không tốt lắm.”
“Có cái gì đâu mà khẩn trương. Mẹ anh dịu dàng hiền lành dễ gần như vậy, sao em có thể khẩn trương được?”
Cô nhất định phải dốc hết sức khen đối phương, vì nếu Đinh Mộng Á nói xấu cô với Tư Chính Đình, thì lúc đó Tư Chính Đình sẽ có sự cân nhắc.
Không phải là trạch đấu sao? Tối nay, cô sẽ lên mạng tìm vài bộ tiểu thuyết đọc, học tập tinh hoa trạch đấu.
Trang Nại Nại nở nụ cười khoác tay Tư Chính Đình, theo anh xuống lầu.
Dưới lầu, quản gia vô cùng nhiệt tình, trên bàn trà ở phòng khách đã bày vài đĩa trái cây.
Lúc này, quản gia ngồi đối diện Đinh Mộng Á, hai người đang nói chuyện trên trời dưới đất.
Đinh Mộng Á: “Lão Lý, ông cũng chưa già lắm đâu, sao không tìm lấy một bạn già bầu bạn?”
Quản gia: “À… là tôi không muốn, sống một mình thoải mái hơn.”
Đinh Mộng Á: “Bộ không có lúc ông có nhu cầu sao?”
Quản gia đỏ mặt, ho khan một tiếng rồi nói sang chuyện khác: “Phu nhân, bà ăn dưa vàng Hami này đi, rất ngọt.”
Đinh Mộng Á: “Tôi không có hứng thú với dưa vàng Hami. Đợt này, trên mạng đang lan truyền tin tức một anh chàng đẹp trai kết hôn với một con búp bê tình dục. Lão Lý, có phải ông chướng mắt người sống không? Hay là hôm nào tôi tặng cho ông một con nhé?”
Quản gia: “... Phu nhân, tôi không thích.”
“Không thích kiểu phương Đông thì có thể làm kiểu phương Tây. Hay là ông có người mình thích? Dựa theo hình dạng người đó làm một cái cũng được.”
“Ôi, nếu tôi muốn ăn nho thì bay thẳng tới nơi trồng, ăn nho vừa hái xuống, ai mà thèm nho của ông. Tôi chỉ cảm thấy hứng thú với chuyện hệ trọng cả đời ông. Ông nói xem, ông ở cùng chúng tôi đã nhiều năm như vậy, tôi phải có trách nhiệm với ông…”
Quản gia đứng lên: “Phu nhân, tôi đi làm việc.”
“Gấp cái gì? Tôi đã ở đây rồi, mọi chuyện dời lại hết đi. Ông ngồi xuống!”
Quản gia muốn đi cũng không dám đi, vẻ mặt khổ sở đứng lại.
Đám người hầu xung quanh run run bả vai, hầu như ai cũng cười. Mỗi lần phu nhân tới đều trêu chọc quản gia.
Đinh Mộng Á tiếp tục nói: “Lão Lý, ông không thích búp bê tình dục, cũng không thích người thật, ông… ông… không lẽ ông thích đàn ông?”
Quản gia: “...”
“Eo ôi, cho dù ông thật sự có vấn đề về xu hướng tình dục, thì cũng không cần kiêng dè chúng tôi. Ông đã hơn năm mươi rồi, không biết còn sống được bao nhiêu năm nữa. Tới từng tuổi này rồi, ông hoàn toàn không cần để ý cái nhìn của người ngoài, miễn sao ông hạnh phúc là được, đúng không? Nếu ông sợ bị người ta nói này nói nọ, thì tôi sẽ chuyển ông ra nước ngoài. Người nước ngoài rất thoáng về phương diện này, chắc chắn sẽ không cảm thấy ông biến thái.”
Quản gia: “...”
Khuôn mặt già của quản gia căng ra, thấy Trang Nại Nại và Tư Chính Đình từ trên lầu đi xuống, nhất thời có một loại cảm giác được “thoát nợ”.