“Phu nhân, thiếu gia và thiếu phu nhân tới, mọi người trò chuyện đi.”
Nói xong liền chạy trốn.
Đinh Mộng Á: “...”
Trang Nại Nại ở trên cầu thang nghe được cuộc nói chuyện lúc nãy, khóe môi nhất thời ngoéo một cái.
Cô quay đầu nhìn Tư Chính Đình, thấy sắc mặt anh vẫn không thay đổi, chỉ là trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Cho nên, bình thường Đinh Mộng Á có bộ dáng này sao?
Không đúng, rõ ràng năm năm trước bà là một người cao cao tại thượng, dáng vẻ cao quý khinh thường dân nghèo như bọn họ.
Trang Nại Nại cắn môi, hay là sắc mặt chán ghét kia chỉ xuất hiện khi nhìn cô?
Đang lúc cô nghĩ ngợi, Đinh Mộng Á đứng lên, thấy hai người bọn họ mắt bà sáng lên, sau đó bỗng bất đắc dĩ thở dài: “Con trai, có thời gian thì con phải quan tâm lão Lý nhiều hơn, xét theo tuổi tác vai vế, thì ông ấy cũng là chú của con đó.”
Đối với lời nói không theo lẽ thường này của bà, Tư Chính Đình gật đầu: “Đồ mẹ cho con lần trước, con đưa hết cho chú Lý rồi.”
Quản gia: “...”
Rõ ràng tôi đã chạy rồi mà sao vẫn không tha cho tôi? Thưa phu nhân, tôi thật sự không cần sự quan tâm ở phương diện này! (ㄒo ㄒ)
Trang Nại Nại: “...”
Vì sao cô có cảm giác có gì đó sai sai?
Cô xuống lầu, lẽ ra Đinh Mộng Á phải bắt đầu kịch chiến với cô mới đúng.
Nhưng từ nãy tới giờ, cô không cảm giác được chút thái độ thù địch nào từ Đinh Mộng Á.
Lần này, Trang Nại Nại càng thêm cảnh giác, cô cung kính đi tới trước mặt Đinh Mộng Á: “Xin chào.”
Trang Nại Nại nói xong, Tư Chính Đình lại nhíu mày. Không hiểu vì sao trong lòng nổi lên một cảm giác buồn bực. Từ khi kết hôn đến bây giờ, chỉ cần nhắc tới mẹ anh thì cô luôn gọi “mẹ anh”. Ngay cả lúc này, đến một tiếng mẹ cũng không gọi, là bởi vì ngại ngùng, hay là vì bất mãn với cuộc hôn nhân này?
Toàn bộ tinh thần của Trang Nại Nại đều đặt lên người Đinh Mộng Á, nên không chú ý tới Tư Chính Đình đang không vui.
Nhưng Đinh Mộng Á liếc mắt là thấy, bà ngoéo môi một cái rồi nở nụ cười. Cũng không đưa tay ra giống lúc nãy mà ngồi lại chỗ vừa rồi, chỉ vào ghế đối diện nói với hai người bọn họ: “Ngồi đi.”
Trang Nại Nại cắn môi đi theo sau Tư Chính Đình ngồi đối diện Đinh Mộng Á.
Đinh Mộng Á cười: “Khuynh Nhan, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, không cần vội đổi cách xưng hô, mẹ biết mấy người trẻ các con đều dễ ngại ngùng.”
Thì ra là... ngại ngùng?
Tư Chính Đình nhướng mày nhìn Trang Nại Nại, quả nhiên thấy cô đang ngồi nghiêm chỉnh, cả người căng cứng.
Một chút không vui vừa rồi lập tức biến mất.
Đinh Mộng Á thầm thở phào nhẹ nhõm, nhìn cơ thể căng cứng của Trang Nại Nại, bà bật cười nói: “Hôm nay, mẹ đột nhiên tới là vì ngày mai phải bay sang châu Âu. Trước khi các con kết hôn mẹ đã hẹn với hội chị em rồi, không thể thất hẹn được. Có điều, không gặp con dâu là không được. Cho nên, mẹ tới đây đưa con dâu lễ gặp mặt.”
Nói đến đây, bà lấy một cái hộp từ trong túi ra đưa tới.
Trang Nại Nại ngẩn người, nhớ đến Tư Chính Đình vẫn còn ngồi bên cạnh nhìn, cô bèn đưa tay nhận lấy: “Cám ơn.”
Cái hộp nhìn rất cổ, không biết bên trong đựng vật gì.
Trang Nại Nại rũ mắt, cầm hộp trong tay mà không biết tiếp theo phải nói gì.
Bầu không khí trong phòng nháy mắt trở nên quỷ dị.
Ánh mắt Tư Chính Đình dừng trên cái hộp kia hồi lâu, ánh mắt nhìn Đinh Mộng Á cũng dịu dàng ấm áp hơn.