Tư Chính Đình ôm Trang Nại Nại chạy nhanh về phía trước.
Thành phố Bắc Kinh về đêm, đèn đóm vẫn sáng rực. Người đi đường xung quanh vội vội vàng vàng. Có người vẫn ngồi trong xe, có người đã không đợi nổi nữa, xuống xe xem thử phía trước đã xảy ra chuyện gì.
Lúc Tư Chính Đình bế Trang Nại Nại đi qua bọn họ, người nào người nấy đều ngỏng cổ lên nhìn, muốn xem thử rốt cuộc là có chuyện gì.
Anh chạy rất nhanh, nhưng vẫn cẩn thận ôm chặt Trang Nại Nại, cố gắng để cô không bị xóc nảy quá nhiều. Còn phải đề phòng áo khoác trên người cô rơi xuống nữa.
Tư Chính Đình bế một người chạy suốt 20 phút không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng đến bệnh viện.
Anh vọt vào bệnh viện, tóm lấy bác sĩ và y tá của phòng cấp cứu. Bộ dạng khẩn cấp đó khiến người khác còn tưởng vợ anh bị bệnh nan y gì.
Một nhóm nhiều người lập tức đưa Trang Nại Nại vào phòng cấp cứu lấy máu xét nghiệm. Cuối cùng, rút ra được kết luận là bị viêm dẫn đến sốt cao, lại thêm cả ngày không ăn gì nên tụt huyết áp, dẫn đến ngất xỉu.
Y tá và bác sĩ ra ra vào vào, Tư Chính Đình vẫn luôn cúi đầu, lẳng lặng ngồi trên ghế trong hành lang. Cuối cùng, sau khi nghe thấy kết luận của bác sĩ, Tư Chính Đình mới ngẩng đầu lên, đôi mắt mù mờ dần dần nhìn về phía bác sĩ hỏi, “Có nghiêm trọng không?”
Anh ngẩng đầu lên, bác sĩ cuối cùng mới thấy trên mặt anh đầy máu.
Bác sĩ hốt hoảng kêu lên, “Anh bị làm sao thế?”
Trước mắt Tư Chính Đình bỗng tối sầm lại, ngất xỉu.
***
Trong phòng bệnh VIP của bệnh viện. Trang Nại Nại nằm trên chiếc giường bệnh trắng tinh, nhắm chặt mắt. Mái tóc đen nhánh xõa tung trên gối, càng tôn lên gò má tái nhợt của cô.
Tư Chính Đình ngồi trên sofa, trán anh được băng bó lại bằng gạc trắng. Khoảng cách từ anh đến chỗ cô không gần lắm, thậm chí còn hơi xa, nhưng anh vẫn ngồi tựa ở đó nhìn chằm chằm vào cô, không hề chớp mắt lấy một cái.
“Két...”
Cửa phòng mở ra, bác sĩ dẫn theo y tá đi kiểm tra phòng bệnh. Sau khi kiểm tra sức khỏe cho Trang Nại Nại, bác sĩ đến trước mặt Tư Chính Đình, cung kính mở lời, “Ngài Tư.”
“Cô ấy thế nào rồi?”
Bác sĩ khách sáo trả lời, “Ngài Tư, vợ ngài đã không còn vấn đề gì lớn nữa. So ra thì vết thương của ngài còn nghiêm trọng hơn, cần phải nghỉ ngơi nhiều, ngài...”
Bác sĩ còn chưa nói xong, Tư Chính Đình đã cắt ngang lời bác sĩ.
“Không có vấn đề gì thì sao vẫn còn chưa tỉnh lại?”
Đã một ngày một đêm trôi qua, nhưng Trang Nại Nại vẫn nằm im ở đó, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Bác sĩ biết có nói nhiều cũng vô ích, bèn lựa ý trả lời Tư Chính Đình.
“Vợ ngài mấy năm qua đã quá lao lực, hơn nữa cũng không bổ sung dinh dưỡng đầy đủ. Để lâu ngày thành bệnh, bây giờ mới phát ra. Sức khỏe cô ấy không có vấn đề gì lớn, chỉ cần bồi bổ thật tốt. Về lý do cô ấy ngủ đến bây giờ vẫn chưa tỉnh, tôi đoán có lẽ là cô ấy quá mệt mỏi. Không cần biện pháp điều trị gì hết, cứ để cô ấy ngủ đủ là được.”
Tư Chính Đình nghe vậy liền ngây ra, lao lực lâu ngày thành bệnh?
Năm năm trước, cô ấy rõ ràng là khỏe mạnh như thế, lúc kiểm tra sức khỏe trước khi lên đại học, các chỉ số cơ thể đều rất tốt. Anh nhớ lúc lấy kết quả ra, Trang Nại Nại còn hết sức lo lắng xem giấy báo kết quả của anh, “Đám người thừa kế các anh tuy bình thường đều có rèn luyện sức khỏe, nhưng dù sao việc học hành cũng quá nặng, không cẩn thận sẽ mắc bệnh khó nói nào đấy.”