Tô Ngạn Bân cố chịu đựng cơn buồn ngủ, lái xe đến nhà hàng, vừa ngáp vừa đi về phía phòng riêng. Vừa đẩy cửa ra, đã thấy Tư Chính Đình ngồi trong đó chờ anh ta.
Tô Ngạn Bân đặt mông ngồi xuống, sau đó liền báo cáo rõ ràng rành mạch đường đi nước bước của Trang Nại Nại trong ngày hôm nay.
Báo cáo xong, anh ta cúi đầu nhấp một ngụm trà, lúc ngẩng lên, trước mắt đã xuất hiện một tấm thẻ.
Tô Ngạn Bân ngây người, “Đây là cái gì?”
“Tiền quần áo và tiền thuê nhà.”
Tô Ngạn Bân: “…”
Tô Ngạn Bân đẩy thẻ về, “Chút tiền này mà cậu còn muốn trả tôi sao? Quá khách sáo rồi đấy, Đình Lão Đại!”
Tư Chính Đình lại lạnh nhạt nói, “Người phụ nữ của tôi, tại sao lại phải tiêu tiền của cậu?”
Nếu là bình thường thì Tô Ngạn Bân nhất định sẽ từ chối. Nhưng nghe thấy lời này, nhất là cái cụm từ “người phụ nữ của tôi”, chẳng hiểu sao anh ta lại thấy chột dạ. Anh ta nhét tấm thẻ vào túi của mình, rồi bối rối quay đầu nhìn ra ngoài, nói sang chuyện khác, “Sao phục vụ vẫn chưa đưa thức ăn lên? Tôi sắp chết đói rồi.”
Tư Chính Đình xong việc liền đứng dậy ra về.
Quý Thần cười nói: “Ngài Tô, chúng tôi vẫn chưa gọi món, ngài xem thử rồi chọn mấy món đi. Ông chủ nhà chúng tôi còn có việc nên không ăn cơm với ngài nữa, cứ tính tiền bằng tên ông chủ chúng tôi là được.”
Tô Ngạn Bân: “…!!!”
Vì thế nên đây là tiền công cho việc anh ta nửa đêm nửa hôm bị dựng dậy ra ngoài uống gió Tây Bắc cả đêm và đi lòng vòng cùng Trang Nại Nại cả ngày hôm nay sao?
***
Tư Chính Đình không để vệ sĩ đi theo, một mình lái chiếc xe tầm thường, lẳng lặng dừng lại ngoài phố của thôn Tây Bát Lý.
Nhìn qua cửa sổ xe, thông qua con ngõ nhỏ tĩnh mịch, anh chỉ có thể nhìn thấy căn nhà trệt cô ở đang tỏa ra ánh đèn màu cam yếu ớt.
Anh từ từ hạ cửa kính, lẳng lặng nhìn vào ánh đèn đó.
10h, đèn tắt.
Sau đó không còn bất cứ âm thanh nào nữa.
Tư Chính Đình từ từ nhắm mắt lại.
Ngồi trong phòng làm việc cả ngày, anh rất mệt mỏi, rất muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng hễ cứ nhắm mắt lại là trong đầu chỉ toàn bóng lưng kiên quyết bỏ đi của cô. Cả ngày hôm nay lòng anh luôn hoảng loạn một cách khó hiểu.
Lúc này, biết cô ở đây, anh lại bỗng nhiên yên tâm, cứ thế ngồi tựa trong xe, an tâm ngủ thiếp đi.
Một đêm không mộng mị, khi âm thanh ầm ĩ của sáng sớm vang lên, Tư Chính Đình mới từ từ mở mắt ra. Toàn bộ khu nhà trệt trở nên có sức sống hơn, có xe bán hàng rong đến bán hàng ở gần đó. Anh cử động cơ thể căng cứng, nhìn đồng hồ, đã 7h rồi. Anh vô thức nhìn về phía căn nhà trệt, không biết cô hôm qua ngủ có ngon giấc không? Đã ăn sáng chưa?
Lúc Tư Chính Đình đang tự hỏi thì lại trông thấy xe của Tô Ngạn Bân đỗ ở cách đó không xa. Anh ta xách theo đồ ăn sáng nóng hổi, vui vẻ xuống xe đi đến căn nhà trệt của Trang Nại Nại. Chẳng may, lúc đi ngang qua đây lại trông thấy xe của Tư Chính Đình.
Tô Ngạn Bân lập tức như bị điện giật, hốt hoảng rụt cổ, quay người bỏ chạy.
Tư Chính Đình ấn còi ô tô, bước chân của Tô Ngạn Bân lúc này mới cứng đơ lại. Anh ta quay đầu lại, chậm rì rì đi đến cạnh xe anh, nở nụ cười gượng gạo chào hỏi, “Đình... Đình Lão Đại, cậu... cậu hôm qua đã ở đây rồi sao?”
Tư Chính Đình nhìn vào bữa sáng anh ta đang xách.
Tô Ngạn Bân chột dạ, vội giấu bữa sáng ra sau lưng, sau đó có tật giật mình nói, “Hôm qua Trang Nại Nại nói bữa sáng ở đây ngon nên tôi đến xem thử. Ha ha ha, Đình Lão Đại, cậu có muốn ăn không?”