Mino thở dài, “Nếu không thì còn có thể thế nào được? Em cho rằng là trợ lý Quý bảo vệ cô ta? Nếu ngài Tư không đồng ý thì trợ lý Quý dám bảo vệ cô ta sao? Chị nói cho em biết, thân phận của Trang Nại Nại không tầm thường đâu, em tốt nhất là cẩn thận một chút! Trừ phi là người mà ngài Tư cũng phải nể nang ra mặt, bằng không thì em cứ làm theo chuyện công ty sắp xếp thôi!”
Nhưng Lý Lệ nghe thấy câu “trừ phi là người mà ngài Tư cũng phải nể nang ra mặt” thì liền sáng mắt lên, vui sướng nói, “Trưởng bộ phận Mino, em biết phải làm thế nào rồi!” Nói xong liền hưng phấn xông ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng cô ta, mắt Mino cong lên.
Lý Lệ thật sự biết phải làm thế nào sao?
Chỉ số thông minh của Lý Lệ thật khiến người ta rất sốt ruột, ngay cả chuyện hãm hại Trang Nại Nại mà cũng làm rõ ràng như thế.
Mino cụp mắt xuống, một lúc sau mới cầm điện thoại, thay sim rồi gọi cho một dãy số đã thuộc làu làu.
Điện thoại vang lên hai tiếng, đầu dây bên kia liền nghe máy, là giọng Lý Ngọc Phượng: “A lô.”
Mino từ tốn nói, “Bà giúp tôi làm một chuyện.”
Lý Ngọc Phượng đầu tiên là ngây ra, sau đó nghiêm khắc nói: “Con đừng có tự làm chủ nữa. Chuyện con đổi bản thiết kế lần trước, mẹ đã để Tinh San gánh tội thay, Cố Đức Thọ đã bắt đầu nghi ngờ mẹ rồi!”
Giọng của Mino lạnh như băng, “Đó là Cố Tinh San nợ tôi, ai bảo cô ta khoa tay múa chân với tôi. Đừng nói vớ vẩn nữa, bà nói cho tôi biết, bà có làm hay không?”
Lý Ngọc Phượng im lặng, một lúc sau mới tức giận trả lời: “Làm, đương nhiên là phải làm rồi, mẹ còn lựa chọn khác sao?”
Mino nghe vậy thì nhếch môi, “Tôi biết bà có quen vài phóng viên, loan giúp tôi ít tin tức, càng ầm ĩ càng tốt.”
***
Nguyên buổi trưa, Tư Chính Đình đều ở trong phòng xem tài liệu mà Quý Thần điều tra được, hòng tìm ra chút dấu vết để minh oan cho Trang Nại Nại. Quý Thần đứng bên cạnh, nhìn chân mày cau chặt của anh không nhịn được mà hỏi: “Ông chủ, ngài có tìm được chỗ nào khả nghi không?”
Tư Chính Đình lắc đầu, đôi mắt sâu thẳm hơi híp lại, bình tĩnh nhìn về phía trước.
Quý Thần thở dài, theo như anh ta thấy, chuyện này đã có thể cho ra quyết định rồi, bây giờ lại không có chứng cứ mới…
“Không có sơ hở gì mới là sơ hở lớn nhất.” Tư Chính Đình bỗng nói.
Tất cả bằng chứng đều hết sức tự nhiên, cho dù Trang Nại Nại là người trộm bản thiết kế thật đi nữa cũng sẽ không trắng trợn như vậy.
Đây chính là điều khả nghi nhất!
Tư Chính Đình khép văn kiện trong tay lại, “Quý Thần, điều tra thêm Lý Lệ và Mino.”
Đã không điều tra được từ Trang Nại Nại thì cũng chỉ có thể dùng cách khác, tìm được tên trộm bản thiết kế thật sự cũng là một cách. Mà trong cả công ty, người đáng nghi nhất cũng chỉ có hai người đó.
Quý Thần giật mình, định nói không có khả năng ấy, nhưng thấy dáng vẻ nghiêm túc của ông chủ thì đành khẽ gật đầu, “Vâng.”
Tư Chính Đình nhìn đồng hồ, đã 6h rồi.
Anh đứng dậy, chuẩn bị đi về thì May bỗng chạy vào, hổn hển nói: “Ông chủ, Tư lão đến rồi! Nói muốn mở cuộc họp cổ đông khẩn cấp!”
Bước chân đang đi ra ngoài của Tư Chính Đình liền khựng lại.