Tư Chính Đình cao cao tại thượng đứng ở đằng kia, áo sơ mi đã được xắn tay lên, lộ ra làn da màu vàng nhạt, gân cốt rõ ràng, đẹp đẽ lại cao quý.
Mà giờ khắc này, rõ ràng cô bị trói nằm ở trước mặt anh, làm nhiều chuyện khiến anh tức giận, cho nên được người đàn ông này chú ý vài lần, cũng đã là may mắn lắm rồi.
Người đàn ông này, thực sự càng ngày càng thô bạo rồi!
Trang Nại Nại suy nghĩ một cái, sau khi phục hồi lại tinh thần, cô chợt rùng mình một cái, trong lòng loạn tung phèo.
Hết lần này tới lần khác cô thách thức giới hạn của anh, đến cuối cùng cũng đã chọc giận anh.... Cho nên bây giờ anh định ra tay với mình?!
Bắt cóc cô đến nơi hoang vắng thế này, không phải nếu càng tức giận thì sẽ động thủ mà giết người chứ?
Trang Nại Nại nuốt ngụm nước miếng, đại não nhanh chóng hoạt động, nghĩ cách nào để xin được tha thứ.
Nhưng vào lúc này, Tư Chính Đình quay người dứt khoát đi về phía cửa, bóng lưng của anh cao ngất mang theo một khí thế vương giả.
Trang Nại Nại lập tức ngẩn người, đột nhiên ngồi xuống, người đàn ông này cứ như vậy mà rời đi, chẳng lẽ....Anh ta đã tha thứ cho mình sao?
Lại nghĩ tới lời anh vừa mới nói, hình như....chuyện này cứ bình yên như vậy mà trôi qua?
Không, không đúng!
Trang Nại Nại như vừa mới nhớ lại điều gì đó, đột nhiên ngồi dậy, xốc áo sơ mi của mình lên, nơi chỗ vùng eo lúc nãy bị đâm, thình lình xuất hiện một hình xăm Hùng Ưng!
Con Hùng Ưng kia, trông rất sống động, màu của nó càng thêm phần lạnh lẽo sắc bén, như muốn xuyên qua da thịt mà bay ra ngoài!
Hình xăm đầy nam tính, dã tính, đầu chim ưng ngẩng cao, giống như một bậc đế vương
Mà hình xăm trên người, cũng có ký hiệu giống như hình chữ T
T, không phải là chữ Đình viết tắt sao?
Nguy hiểm biến mất, Trang Nại Nại lá gan lại như thường, ngơ ngác nhìn cái hình xăm kia, nghĩ đến thời điểm mình vừa bị bắt cóc, ở đây cô hô to gọi nhỏ, nhưng chẳng có ai nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra.
Trang Nại Nại quay đầu nhìn xung quanh, trong phòng những nam hộ vệ đã đi ra ngoài rồi, chỉ còn mấy nữ giúp việc, mà bọn họ đều nghiêng đều nhìn cô, ánh mắt mang theo vẻ chế nhạo.
Lại nghĩ đến những lời cuối cùng mà mình nói kia....
Trang Nại Nai trong nháy mắt cảm thấy giận dữ và xấu hổ vô cùng!
A a a a a!
Quả thực không thể để mất mặt lần nữa!
Cô thẹn quá hóa giận, càng ngày càng mạnh bạo, mắt nhìn thấy Tư Chính Đình đang muốn đi ra ngoài, cô vội vàng đối với người đàn ông hô lên: “Tư Chính Đình.... “
Nam nhân bước chân dừng lại, quay đầu lại.
Ánh đèn màu vàng từ trên cao chiếu xuống, làm cho xung quanh anh hiện lên một tầng màu vàng nhạt, khiến anh càng trở nên hoa lệ cùng thần bí.
Chỉ là anh yên lặng một chút, càng làm cho Trang Nại Nại thở cũng không dám thở mạnh, sự tức giận chèn ép ở ngực, cũng không dám phát tiết.
Cô nói trong thanh âm mang một chút run rẩy, ở đáy lòng hiện lên một vệt căng thẳng cùng bất an, chỉ vào hình xăm ở bên hông dò hỏi; “ Đây, đây là cái gì?”
Người đàn ông sắc mặt lạnh nhạt mở miệng nói, “Tôi in dấu. “
In dấu?
Cô là cá nhân, cũng không phải vật riêng của anh, dựa vào cái gì mà in dấu vào?
Cảm nhận được một sự nhục nhã lan khắp toàn thân, Trang Nại Nại ngực tức thành một khối, viền mắt hơi đỏ, hai tay cô nắm chặt.
Anh đến cùng có biết hay không, bị bắt cóc mấy tiếng đồng hồ, không biết cô có hoảng sợ hay không, hay cô có bao nhiêu sợ sệt?
Chỉ nghĩ là mình là người có lỗi trước, tay cô lại bất lực mà buông lỏng ra, một lát sau mới bắt đầu hỏi “ Anh có ý gì? “
Nam nhân nhíu mày: “Có người nói, chúng ta sắp kết hôn?”