Trên đường đi gặp Tô Mi, Tô Mi nháy mắt rồi nhìn chằm chằm cái bụng của Trang Nại Nại, “Trang Nại Nại, đến bây giờ cô vẫn chưa nói cho tôi biết ba đứa trẻ là ai?”
Trang Nại Nại một tay khoác tay Tô Mi, tay còn lại thì sờ sờ bụng mình. Cô và Tô Mi khá thân với nhau, nên cô cũng không giấu giếm: “Không phải tôi không nói, mà là sợ nói ra sẽ hù cô.”
Tô Mi cau mày, “Cô không nói làm sao biết sẽ dọa tôi?”
Trang Nại Nại liền cười một cách thần bí, “Lúc nên biết sẽ biết.”
Thấy cô vẫn còn tỏ ra thần bí như thế, Tô Mi liền nở một nụ cười trông cứ quái quái, “Vậy thì cứ chờ xem ~”
Trang Nại Nại chào tạm biệt Tô Mi. Cô vốn còn đang ngạc nhiên vì hôm nay Tô Mi dễ nói chuyện quá, định hỏi Tô Mi thêm vài câu, nhưng… Tô Mi đã không hỏi tới cùng, thì cô cũng sẽ không hỏi nữa.
Cô vừa đến hầm đỗ xe, điện thoại liền đổ chuông, là Tư Chính Đình gọi đến, “Anh xuống rồi.”
“Em cũng xuống rồi ~” Trang Nại Nại dịu dàng nói, “Chiều nay anh có hẹn với đối tác sao không về thẳng nhà, em về cùng chị được mà~”
“Chị ấy lái xe nhanh lắm.” Tư Chính Đình chỉ nói một câu đơn giản lại làm cho lòng Trang Nại Nại thấy ấm áp. Bởi vì chị lái xe nhanh, anh không yên tâm, nên anh mới bỏ ngang cuộc hẹn, quay lại đưa cô về nhà.
Trang Nại Nại cười híp mắt cúp điện thoại, rồi nhìn xung quanh tìm chiếc Maybach của Tư Chính Đình.
Trong một góc bãi đỗ xe, có người gọi điện thoại cho Tô Mi: “Tô tổng, ở bãi đỗ xe số 1! Ở bãi đỗ xe số 1! Ở bãi đỗ xe số 1!”
“Ớ, sao tôi lại thấy xe của ngài Tư thế?”
“Chiều nay ngài Tư có một cuộc hẹn ở bên ngoài, chắc chắn là trợ lý Quý lái thay xe của ngài Tư.”
“Ôi, bởi vì ngồi trên Maybach là êm nhất sao? Trợ lý Quý đối với Trang Nại Nại thật là tốt!”
“Đừng nói nhảm nữa! Ra ngăn lại cho tôi! Để tôi xem Trang Nại Nại còn lấp liếm như thế nào nữa?” Tô Mi ra lệnh.
Trang Nại Nại lên Maybach, xe từ từ di chuyển, nhưng vừa chạy tới lối ra thì có một đám đồng nghiệp nhào tới. Tư Chính Đình vội đạp phanh lại, sau đó nhìn thấy Tô Mi đắc ý đứng ở đầu mũi xe gào, “Trang Nại Nại, dù sao cũng phải nói cho bọn tôi biết ba đứa trẻ là ai chứ?”