Tư Chính Đình vốn không quan tâm những chuyện như thế này lắm, nhưng tự dưng nhìn thấy cái tên Trang Nại Nại trên đó, anh nhịn không được liền nhấp chuột vào.
Sau khi xem toàn bộ nội dung bài viết, sắc mặt anh đen thui đít nồi.
Nhớ lại phản ứng tối nay của Tô Mi, Tư Chính Đình cuối cùng cũng hiểu tại sao cô ấy lại như thế.
Thì ra bọn họ cho rằng Quý Thần và Nại Nại là một đôi?
Trong nháy mắt, cơn ghen xông thẳng lên não, anh nheo mắt hừ lạnh một tiếng.
***
Trong một phòng làm việc của Đế Hào.
Tô Mi nôn nóng đi qua đi lại, “Gọi được chưa? Mau xóa bài viết đi! Nếu để ngài Tư thấy thì chúng ta sẽ xong đời!”
Các bài viết trên diễn đàn công ty đều do người có chuyên môn đăng lên. Vừa rồi, đám Tô Mi phát hiện mình đoán sai nên gọi điện thoại cho bộ phận hệ thống của công ty yêu cầu xóa bài, nhưng gọi mấy lần mà không gọi được, đến lần này mới gọi được.
“Bài viết được xóa rồi!”
Vừa nghe câu này, toàn bộ bộ phận thiết kế đều thở phào nhẹ nhõm.
Đáng tiếc, bọn họ lại không biết là…
Ngày hôm sau, Quý Thần có cảm giác mình làm gì cũng khiến ông chủ không vừa ý, nhưng vấn đề là anh ta không biết mình đã làm sai cái gì.
Hơn nữa, lúc Quý Thần đưa giấy điều chỉnh tiền lương cho Tư Chính Đình ký tên, anh lại cau mày nói: “Lần trước cậu tham ô tiền công quỹ bao nhiêu?”
Quý Thần: “!!!”
Chuyện tăng lương cứ thế bị ngâm nước nóng.
Quý Thần chán chường ra khỏi phòng làm việc. Ông chủ, có phải ngài đang chơi tôi không? Hôm qua rõ ràng nói tăng lương, nhưng hôm nay lại không tăng!
Nhưng đến buổi trưa, Quý Thần lại bị hành động của Tư Chính Đình làm cho kinh hồn khiếp vía.
11h50, Trang Nại Nại vẫn chưa nhận được tin nhắn lên ăn cơm. Cô còn tưởng Tư Chính Đình đang bận gì đó, kết quả là đến 12h, có người gõ cửa phòng làm việc của cô.
“Vào đi!” Cô ngẩng đầu lên thì thấy Tư Chính Đình đẩy cửa đi vào, mà sau lưng anh là một đám vệ sĩ. Thấy cảnh tượng này, Trang Nại Nại sững người ra.
Sau đó, trước mặt tất cả nhân viên tầng 18, Tư Chính Đình nắm tay Trang Nại Nại ân cần nói: “Chúng ta đến nhà ăn công ty ăn trưa.”
Đến nhà ăn công ty?
Tư Chính Đình xưa nay không thích ăn cơm ở nơi đông người, lần duy nhất anh ăn cơm trong nhà ăn, có lẽ là lần cô và Lý Lệ xảy ra mâu thuẫn ở đó.
Vậy thì…
Trang Nại Nại vừa nghĩ ngợi linh tinh vừa theo anh xuống lầu hai.
Lúc đầu, cô cho rằng Tư Chính Đình sẽ dẫn cô vào phòng riêng, nhưng xuống tới nhà ăn lại phát hiện Quý Thần đã dọn một bàn bên cạnh cửa sổ, bày cơm nước lên hết rồi.
Thấy Trang Nại Nại vẫn còn ngẩn người, Tư Chính Đình liền nắm tay cô đi lại bàn ăn.
Trang Nại Nại: “…”
Trong nhà ăn.
Mino mới vừa bưng cơm lại bàn ngồi, liền thấy các đồng nghiệp xung quanh nhìn cô ta bằng ánh mắt kỳ lạ.
Mino nhíu mày, hỏi: “Mấy người nhìn cái gì?”
Trương Đình Đình lại vừa khéo ngồi cạnh Mino, nghe cô ta hỏi thì không nhịn được nói: “Trưởng bộ phận Mino, hôm qua cô nói Trang Nại Nại độc thân?”
Mino hừ lạnh, “Đúng vậy!”
Trương Đình Đình nói tiếp: “Nhưng mà mọi người đang truyền nhau rằng Trang Nại Nại và ngài Tư kết hôn rồi, bọn họ là vợ chồng.”