Bạch Nguyệt quay đầu nhìn Trang Nại Nại: “Lại là cô? Cô coi mình là sứ giả của chính nghĩa hả? Vậy cô có biết mối quan hệ giữa chị em tốt của cô và tôi không?”
Cô ta nhìn cái bụng của Trang Nại Nại, “Cô đang mang thai sao? Tôi nói cho cô biết, cô nhất định phải đề phòng người chị em của cô. Cô ta giỏi nhất là dụ dỗ bạn trai và chồng người khác. Cô phải cẩn thận đấy, coi chừng chồng mình bị cô ta đoạt đi mất.”
Trang Nại Nại thấy cô ta càng nói càng khó nghe thì nhíu mày nói: “Tôi không biết quan hệ giữa hai người, nhưng tôi biết chị Tĩnh Ngọc và anh rể là vợ chồng. Còn cô là kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác. Tôi chẳng quan tâm trước đây như thế nào, tôi chỉ quan tâm bây giờ mà thôi. Dù cô có là người yêu cũ của anh rể thì sao? Chẳng lẽ như vậy là có tư cách phá hoại gia đình người khác à?”
Bạch Nguyệt bật cười thành tiếng, “Vậy cô biết nguyên nhân chị em tốt của cô gả cho Thi Cẩm Ngôn không?” Nói rồi, quay đầu nhìn Tư Tĩnh Ngọc, “Cô ta…”
“Đủ rồi!”
Tư Tĩnh Ngọc đột nhiên lớn tiếng cắt ngang làm cho Bạch Nguyệt và Trang Nại Nại giật nảy mình.
Tư Tĩnh Ngọc bình tĩnh nhìn Bạch Nguyệt, cười gằn nói: “Đúng vậy, tôi là con khốn, là tôi leo lên giường Thi Cẩm Ngôn rồi bị bắt gian, vì vậy mới kết hôn với anh ấy. Có điều Bạch Nguyệt, cô có tin nếu cô cứ tiếp tục làm ầm ĩ lên thì tôi sẽ quyết tâm không ly hôn không?”
Tư Tĩnh Ngọc bước lên một bước, “Còn nữa, cô và anh ấy có con riêng với nhau, vậy anh ấy là người có lỗi trong cuộc hôn nhân này, thậm chí vi phạm luật hôn nhân. Cô có tin là với bản lĩnh của nhà họ Tư, mời một luật sư tài giỏi là có thể tống cổ Thi Cẩm Ngôn ra khỏi nhà mà không có lấy một đồng không?”
Tư Tĩnh Ngọc nhếch môi, trong mắt lóe lên sự sắc bén, “Đến lúc đó, cô còn muốn một Thi Cẩm Ngôn nghèo rớt mồng tơi nữa không?”
Ở trước mặt Tư Tĩnh Ngọc, Bạch Nguyệt luôn ở thế áp đảo. Cô ta cũng không ngờ lần này Tư Tĩnh Ngọc lại phản kích lại. Cô ta hoảng sợ cắn môi nhìn chằm chằm Tư Tĩnh Ngọc, nhưng lại không biết phải nói gì.
Tư Tĩnh Ngọc kéo tay Trang Nại Nại, “Chúng ta đi thôi.”
Hai người đi được một đoạn, sau lưng liền truyền tới tiếng khóc bị đè nén. Trang Nại Nại và Tư Tĩnh Ngọc đồng thời quay đầu lại thì thấy Bạch Nguyệt ngồi vùi đầu vào đầu gối khóc lớn.
Nhưng cô vừa bước đi, lại nghe Bạch Nguyệt gọi: “Tư Tĩnh Ngọc.”
Tư Tĩnh Ngọc dừng bước.
Bạch Nguyệt đứng lên đi tới chỗ Tư Tĩnh Ngọc, “Cô có rảnh không? Tôi muốn dẫn cô đến một nơi.” Nói rồi lại nhìn sang Trang Nại Nại, sợ bọn họ từ chối, cô ta còn nói thêm: “Không tốn nhiều thời gian của hai người đâu.”
Tư Tĩnh Ngọc không muốn đi, cô nhìn cái bụng của Trang Nại Nại nói: “Tôi…”
“Tĩnh Ngọc, tốt xấu gì chúng ta cũng từng là bạn thân, lẽ nào chỉ một yêu cầu nhỏ này mà cô cũng không đồng ý sao?”
Tư Tĩnh Ngọc nhíu mày nhìn Bạch Nguyệt, cô không muốn gây thêm phiền phức cho Trang Nại Nại nữa, nên lạnh lùng lắc đầu, “Xin thứ lỗi.”
Sau đó liền xoay người dẫn Trang Nại Nại đi.
Trang Nại Nại và Tư Tĩnh Ngọc ra tới cổng bệnh viện, tài xế lái xe từ bãi đỗ xe ra đón hai người. Đột nhiên sau lưng truyền đến tiếng động, hai người quay đầu lại, thì thấy Bạch Nguyệt dẫn một bé trai ba bốn tuổi đi tới…