Mẹ Trang chưa bao giờ lấy lại số tiền đó, cô có thể để dành mua đồ ăn vặt cho cả một năm.
Nghĩ tới đây, cô lại thấy xót xa trong lòng.
Cô nhớ lại mỗi lần mẹ đưa bao lì xì cho cô đều cười tủm tỉm.
Có lẽ người mẹ nào cũng vậy, miệng thì trách móc con cái, nhưng lúc chi tiền cho con thì đều cam tâm tình nguyện, vui vẻ chi ra.
Cô cúi thấp đầu hồi tưởng, lúc đang ngẩn người thì một bao lì xì bỗng xuất hiện trước mặt.
Trang Nại Nại ngẩn người, ngẩng đầu lên thì thấy Đinh Mộng Á đang nhìn cô bằng ánh mắt dè dặt và thăm dò, “Cái này là… cho con của con.”
Trang Nại Nại nhìn chằm chằm vào bao lì xì, ngây cả người. Cô đang nghĩ đến mẹ Trang nên nhất thời không nhận lấy.
Bầu không khí liền đông cứng lại.
Trang Nại Nại vẫn đang đắm chìm trong hồi ức thì trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay, Tư Chính Đình nhận lấy bao lì xì kia, “Con xem xem mẹ cho cháu trai, cháu gái của mẹ bao nhiêu nào.”
Chưa cần mở bao lì xì ra, anh đã nhíu mày, “Ms. Đinh, có phải mẹ nên giải thích cho con một chút không, tại sao tiền lì xì lại gấp đôi của con và chị?”
Anh cau mày nhìn chằm chằm vào Đinh Mộng Á, cứ như đang hết sức buồn rầu vì ít tiền hơn.
Đinh Mộng Á không nhịn được mà phì cười, “Vì trong bụng Nại Nại là hai đứa mà!”
Tư Chính Đình nhướng mày, không nói gì nữa mà quay lại nhìn Trang Nại Nại.
Anh nhận bao lì xì là vì muốn làm dịu bầu không khí giữa Trang Nại Nại và Đinh Mộng Á.
Nếu Trang Nại Nại không muốn bao lì xì này thì anh nhận thay con vậy.
Tư Chính Đình vừa nghĩ vậy thì lại thấy Trang Nại Nại cướp bao lì xì trong tay anh, còn cúi đầu cười xoa bụng mình: “Mấy nhóc, phải nhớ cho rõ nha, bà nội đúng là bà nội! Mấy đứa còn chưa ra đời mà đã có bao lì xì đầu tiên rồi!”
Viền mắt Đinh Mộng Á bỗng đỏ hoe, bà quay phắt đi, một lúc sau mới quay đầu lại.
Trang Nại Nại liếc Tư Chính Đình với vẻ tham tiền, “Anh đã có nhiều vậy rồi mà còn cướp của con làm gì? Của con là của mẹ, em giữ lại cho hai cục cưng nhà mình.”
Nói rồi, cô nhét bao lì xì vào túi áo ngủ của mình.
Cô vừa nhét xong thì một bao lì xì nữa lại được chìa đến trước mặt cô.
Trang Nại Nại ngây người, ngẩng đầu lên lại thấy Đinh Mộng Á ấp úng nói, “Nại Nại, cái này là… cho con.”
Giọng bà hết sức dè dặt, trong lời nói cũng ẩn chứa vẻ chờ mong.
Bao đầu tiên nói là cho con của cô, nếu Trang Nại Nại không nhận thì Tư Chính Đình vẫn có thể nhận để xoa dịu bầu không khí, khiến năm mới ít nhất cũng không quá xấu hổ. Nhưng nói cho cùng, đó cũng chỉ là một cách để thăm dò Trang Nại Nại.
Trang Nại Nại nhận rồi, bà mới dám đưa cái này, nếu không thì có lẽ bà cũng chẳng dám chìa bao lì xì này ra.
Trang Nại Nại liền hiểu ra tâm tư của Đinh Mộng Á, bỗng nhiên cảm thấy bà ấy thật ra cũng không vô tư như bề ngoài. Con người của bà thật sự rất tinh tế cẩn thận, nếu không có chuyện năm năm trước, có lẽ quan hệ mẹ chồng nàng dâu của bọn họ sẽ rất tốt.
Trang Nại Nại hít sâu một hơi. Cô biết, lúc chưa rõ mẹ Trang còn sống hay đã chết, có an toàn hay không, cô không nên nhận bao lì xì này. Nhưng nhìn ánh mắt thiết tha của Đinh Mộng Á, bên cạnh lại có Tư Chính Đình nhìn chằm chằm, cô lại không thể làm ra chuyện tuyệt tình như vậy được.