Trang Nại Nại và Tư Chính Đình không xuống xe, chỉ lặng lẽ đỗ ở cách đó không xa, quan sát tình hình bên trong quán. Vì cách quá xa nên bọn họ không nghe thấy hai người đó nói gì, nhưng vẫn có thể thấy Lý Ngọc Phượng cau mày, đang răn dạy Mino điều gì đó. Còn Mino thì lại mất kiên nhẫn, mím chặt môi không nói gì.
Lý Ngọc Phượng thấy cô ta như vậy thì thở dài, một lúc sau lại dịu giọng nói gì đó, Mino bực tức đập bàn một cái.
Mọi người xung quanh nhìn về phía bọn họ, lúc này Mino mới kìm được cơn giận của mình. Lý Ngọc Phượng nhìn chằm chằm vào Mino với ánh mắt hiền hòa, ẩn chứa cả vẻ đau buồn. Ánh mắt đó khiến người khác thấy hốt hoảng, bỡ ngỡ, còn cả xót xa.
Mino thấy ánh mắt đó lại thở dài.
Trang Nại Nại thấy vậy thì cau chặt mày.
Cô đã biết trước rằng quan hệ của Lý Ngọc Phượng và Mino không đơn giản, nhưng cô tuyệt đối không ngờ rằng mối quan hệ đó lại mật thiết như vậy.
Trang Nại Nại căng mắt nhìn chằm chằm vào bọn họ từ khoảng cách rất xa. Sau đó, cô đẩy cửa xe ra đi về phía bọn họ.
Tư Chính Đình theo sát phía sau, hai người cố gắng giảm tối đa cảm giác tồn tại, lúc vào quán cà phê cũng cố đưa lưng về phía Lý Ngọc Phượng và Mino. Hai người từ từ đến gần một bàn cách Lý Ngọc Phượng và Mino không xa, sau đó ngồi xuống.
Ở bên kia, bầu không khí giữa Lý Ngọc Phượng và Mino bỗng nhiên thay đổi. Thái độ của Mino bỗng trở nên quyết liệt. Vì bọn họ đến gần nên có thể nghe thấy rõ lời cô ta nói, “Bà Cố, thứ bà muốn tôi tạm thời sẽ không đưa cho bà. Trừ phi tôi đạt được điều tôi muốn, nếu không thì bà cũng không cần tốn công cảm hóa tôi. Nói cho bà biết, lòng tôi đã rất lạnh lẽo. Còn về phần weibo, nếu bà dám xóa bài viết đó thì tôi sẽ tung thứ đó lên!”
Lý Ngọc Phượng rất tức giận, cắn môi nói: “Mino, nhà họ Cố năm nào cũng quyên góp cho cô bao nhiêu tiền để giúp cô đi học, cũng tức là đã gián tiếp giúp cô rồi, sao cô có thể đối xử với tôi như vậy? Cô làm thế thế này là lấy oán trả ơn đấy!”
“Bà nói thế nào cũng được, nhưng tôi cho bà hay, chuyện này sẽ không kết thúc như vậy đâu! Bảo Trang Nại Nại công khai xin lỗi tôi thì có lẽ tôi còn bỏ qua cho bà!”
Nói rồi, cô ta đứng phắt dậy, đẩy ghế ra bỏ đi. Nhưng vừa quay đầu, cô ta liền thấy Trang Nại Nại và Tư Chính Đình nhìn sang.
Trang Nại Nại thấy bị lộ thì bèn đường đường chính chính đi qua. Có Tư Chính Đình ở đây, cô không sợ đối phương dám làm gì cô.
Trang Nại Nại nhìn về phía Lý Ngọc Phượng, hỏi thẳng: “Hai người đang nói cái gì? Trông có vẻ thân thiết nhỉ?”
Ánh mắt Lý Ngọc Phượng hơi trốn tránh, “Sao con lại ở đây? Con tới đây làm gì? Bụng lớn như vậy rồi mà còn thích chạy lung tung, không sợ xảy ra chuyện gì sao?”
Trang Nại Nại cười lạnh, “Tôi không chạy lung tung thì làm sao mà biết quan hệ của bà và cô ta?”
Mino thấy tình hình như vậy, bèn dứt khoát nói, “Đúng thế, tôi bắt thóp được mẹ cô. Trang Nại Nại, nếu cô không muốn nhà họ Cố bị gièm pha thì tốt nhất là hãy công khai xin lỗi tôi, thừa nhận rằng cô sao chép! Nếu không, tôi sẽ khiến nhà họ Cố các cô mất hết mặt mũi, dĩ nhiên danh dự của nhà họ Tư cũng chẳng giữ nổi.”
Nói đoạn, cô ta lại nhìn Tư Chính Đình, “Ngài Tư, kính nhờ ngài mở to mắt ra mà nhìn xem ai mới thật sự yêu ngài!”