Còn Đinh Mộng Á thì nhìn thẳng vào mắt bà ta. Dù sao bà cũng từng là người điều hành của tập đoàn Đế Hào, nên một khi bà cường thế lên, sẽ khiến người ta không tự chủ được thua trận.
Lý Ngọc Phượng mím môi, không dám nhìn thẳng Đinh Mộng Á. Bà ta nhìn Trang Nại Nại, chuyển sang đề tài khác: “Trang Nại Nại, Mino đã biết sai rồi, con hãy tha cho nó đi!”
Trang Nại Nại giật mình, ngẩng đầu lên nhìn Lý Ngọc Phượng, hỏi: “Tha cho Mino? Sao bà lại nói vậy?”
“Bây giờ tình cảnh của Mino không tốt. Người khác không biết nhưng con phải biết rằng nó nắm nhược điểm của mẹ. Nếu trên mạng vẫn còn tiếp tục làm ầm lên thì không chỉ nhà họ Cố mất mặt, mà ngay cả con cũng mất mặt. Tục ngữ nói: Làm bất cứ việc gì cũng phải để lại một đường lui. Con đã ép Mino đến mức này rồi, sao không thể buông tay tha cho nó một lần?”
Trang Nại Nại nở nụ cười, “Trước nay tôi chưa từng làm khó dễ cô ta, là chính cô ta tự rước lấy nhục.”
“Bây giờ nó đã thê thảm như vậy rồi, chẳng lẽ con muốn ép chết nó mới hài lòng sao?”
“Nhưng tôi chẳng làm gì với cô ta cả, bà bảo tôi buông tha kiểu gì?”
“Con đăng lên mạng, hoặc là nói với phóng viên rằng con đã tha thứ cho nó, bảo phóng viên đừng bám riết lấy nó.”
Trang Nại Nại thật sự rất muốn chửi bậy.
Thứ nhất, cô không phải là thánh mẫu, nên cô sẽ không mềm lòng với kẻ muốn hại mình.
Thứ hai, nếu cô làm theo lời bà ta thì cô sẽ bị chửi như chó.
Đến lúc đó, cư dân mạng sẽ không đeo bám Mino nữa mà chuyển đối tượng sang cô.
Người đàn bà này…
Thật đúng là không còn gì để nói với bà ta!
Đinh Mộng Á không nhịn được xen vào: “Bà Lý, tôi thật sự nghi ngờ chuyện Nại Nại là con gái ruột của bà. Nếu không phải biết rõ chuyện gì đang xảy ra, tôi còn tưởng rằng Mino mới là con gái của bà đấy!”
Đinh Mộng Á vừa dứt lời, Trang Nại Nại liền nhìn chằm chằm Lý Ngọc Phượng. Cảm xúc trong mắt Lý Ngọc Phượng quá phức tạp khiến người ta không nhìn ra được cái gì. Bà ta mím môi, đứng thẳng lưng nhìn Trang Nại Nại một lúc lâu, muốn nói cái gì đó, nhưng ngại Đinh Mộng Á đang ở đây nên cuối cùng chỉ hừ lạnh một tiếng: “Tôi đi trước đây.”
Nói xong thì xoay người đi.
Cách đó không xa, ở một nơi mà không ai chú ý đến, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai lặng lẽ thò đầu ra. Anh ta nhìn tin nhắn, rồi lặng lẽ đếm số bàn, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở vị trí cửa sổ.
Hình như cô gái đó hơi khác năm năm trước. Năm năm trước cô gái đó mặc đồng phục học sinh, xinh đẹp ngây ngô. Còn người phụ nữ sau cửa sổ thủy tinh này, mỗi một cử động đều mang theo hơi thở sang trọng, khí chất cả người hoàn toàn khác.
Là cô gái đó sao?
Đang lúc do dự, Hổ Tử bỗng thấy một người phụ nữ đi về phía Trang Nại Nại. Lúc thấy rõ mặt bà ta, tròng mắt Hổ Tử co rụt lại.
Anh ta mở to mắt nhìn, chân lùi ra sau vài bước, trốn sau chiếc xe vận tải cũ kĩ.