“Ừa ha, để gọt cho Nại Nại, nhưng tôi thấy quả táo này ngon quá nên không nhịn được mà ăn mất rồi. Nại Nại, cậu không trách mình chứ? Mình gọt cho cậu quả khác nhé!”
“AAAA, tôi không chịu nổi nữa rồi! Sao anh Đình lại có thể làm như vậy!” Tả Y Y bỗng đứng phắt dậy gào lên.
Khóe miệng Lâm Hi Nhi giật giật.
Tô Ngạn Bân thì cứng đờ cả người, hết nhìn người đàn ông đứng trước cửa phòng bếp rồi lại nhìn xuống điều khiển trong tay mình. Anh ta có cảm tưởng con dao phay mà người nọ đang cầm sắp chém vào người mình đến nơi rồi.
Anh ta vội vàng tắt ti vi, gắng sức nhét điều khiển xuống gối ôm trên sofa.
Trong phòng yên tĩnh trở lại, Tô Ngạn Bân lúc này chỉ nghĩ Tả Y Y đúng là đồ đần, cứ thích thêm dầu vào lửa.
“Tôi tin anh ấy có lý do để làm như vậy.” Trang Nại Nại bỗng nói.
“Sao cô vẫn bình thản như thế? Nếu là tôi thì tôi đã chạy đi tìm anh Đình rồi! Cho dù có nỗi khổ cũng không thể làm như vậy được! Anh ấy lại còn để con ả kia trở thành bà Tư, có đáng ghét không cơ chứ?” Tả Y Y tức đến giậm chân.
Trang Nại Nại mệt mỏi trả lời, “Dù tôi có muốn đi tìm thì cũng phải có sức đã chứ?”
Tả Y Y ngẩn ra, lúc này mới ý thức được Trang Nại Nại vẫn đang ở cữ. Cô lập tức ỉu xìu, nhìn Trang Nại Nại một lúc lâu rồi nói: “Tôi xem trên mạng, thấy bọn họ nói phụ nữ ở cữ thật ra cũng không phải việc gì lớn. Ở nước ngoài, người ta còn không ở cữ, vừa sinh con ra là hôm sau đã khỏe như vâm lại rồi, cô... đúng là yếu thật!”
Trang Nại Nại dở khóc dở cười, không nhịn được mà hờn giận hỏi, “Cô muốn biết?”
Tả Y Y gật đầu.
“Vậy cô sinh con đi!”
Tả Y Y nghe vậy thì gò má liền đỏ bừng, giậm chân nói, “Sao cô chẳng nghiêm túc gì cả thế? Lời như thế mà cũng nói được, chẳng trách anh Đình không cần cô nữa!”
Vừa dứt lời, Tả Y Y liền ý thức được câu nói của mình hơi quá đáng.
“Thôi được rồi, đúng là hoàng đế không vội mà thái giám đã sốt ruột. Tôi không thèm sốt ruột thay cô nữa, ra ngoài xem ti vi đây!” Nói rồi, Tả Y Y liền đi ra phòng khách.
Tô Ngạn Bân cũng lập tức đứng dậy, “Tôi cũng ra ngoài xem ti vi đây, cô nghỉ ngơi cho khỏe.”
Thấy hai người đều đi ra ngoài, Lâm Hi Nhi lại nhìn Trang Nại Nại.
Là bạn nối khố với nhau, Lâm Hi Nhi vẫn hiểu rõ Trang Nại Nại. Tuy trông cô có vẻ không để tâm, nhưng sâu trong lòng cô sao lại không để tâm được cơ chứ?
Lâm Hi Nhi bỏ quả táo trong tay xuống, cầm lấy tay Trang Nại Nại, “Nại Nại, cậu và Tư Chính Đình yêu nhau như vậy, vất vả lắm mới hóa giải được hiểu lầm. Yên tâm đi, anh ấy sẽ không thật sự bỏ mặc cậu đâu.”