Trang Nại Nại ngồi trong xe, lúc đầu còn nói chuyện với Lâm Hi Nhi và Tả Y Y, thế nhưng khoảng cách đến nhà họ Tư càng gần thì cô lại càng im lặng, khung cảnh quen thuộc, những cây cảnh tinh xảo, những đóa hoa nở rộ trong trời đông đều quen thuộc với cô.
Bây giờ cảnh vật vẫn như vậy, nhưng cô cùng với Tư Chính Đình đã không như xưa, cô rất sợ gặp anh rồi sẽ nhận được đáp án không như mong đợi.
Thế nhưng con đường nào cũng có điểm cuối!
Vì xe này là xe của Tô Ngạn Bân cho nên bảo vệ vẫn để cho bọn họ tiến vào, chiếc xe đi thẳng về phía cửa biệt thự nhà họ Tư.
Nhưng cánh cổng sắt của căn biệt thự này lại không mở rộng cho bọn họ như trước đây.
Tô Ngạn Bân bấm còi, cửa sắt chỉ hé ra được một góc, tiếp đó là một người làm ló đầu ra, Tô Ngạn Bân hạ cửa kính xe xuống: “Mau mở cửa đi, sững sờ cái gì?”
Người làm thấy Tô Ngạn Bân thì sửng sốt: “Ngài Tô?”
Tô Ngạn Bân không nhịn được phất tay: “Nhận ra tôi rồi còn không mau mở cửa đi!”
Người làm vẫn lắc đầu: “Nhưng mà chúng tôi không nhận được lệnh là ngài Tô sẽ tới, cho nên không thể mở cửa.”
Trang Nại Nại liền đẩy cửa bước xuống.
Cô vừa bước xuống thì mọi người trong xe cũng xuống theo.
Trang Nại Nại ngẩng đầu nhìn cánh cửa sắt uy nghiêm, trước đây chỉ cần cô tới thì cánh cửa này sẽ tự động mở ra, vậy nên chưa bao giờ cô đứng quan sát nó gần như hôm nay.
Hóa ra cánh cổng này lại cao lại vững chắc đến như vậy!
Cao đến nỗi, nếu cô không phải là bà Tư thì bước vào được hay không đã là một vấn đề.
Lại một lần nữa Trang Nại Nại cảm thấy mình nhỏ bé.
Trước đây, cô chưa bao giờ cảm thấy chuyện xuất thân có thể ảnh hưởng đến số mạng của một người. Nhưng mà ở đây một thời gian dài rồi lại bị đánh về nguyên hình, sự chênh lệch trên trời dưới đất thế này khiến cô càng hiểu rõ một câu ngạn ngữ của người Trung: Môn đăng hộ đối.
Chuyện kết hôn chưa bao giờ là chuyện của hai người mà là chuyện của hai gia đình.
Trong cuộc hôn nhân này cô vẫn luôn là người bị động, bất kể là kết hôn hay là ly hôn thì Tư Chính Đình cũng không cho cô cơ hội để lựa chọn.
Người làm thấy Trang Nại Nại thì kinh ngạc mở to hai mắt, một lát sau mới khiếp sợ nói: “Thiếu phu nhân!”
Thời gian gần đây chuyện bà Tư bị thay người đã sớm lan truyền rộng rãi, đám người làm cũng lén lút bàn tán về chuyện này. Thế nhưng bà Tư mới không về ở đây, Trang Nại Nại thì một tháng liền không có tin tức. Vậy nên khi cô xuất hiện thì người làm mới ngạc nhiên đến vậy.
Trang Nại Nại nặng nề hỏi: “Xin hỏi, tôi có thể gặp ngài Tư được không? Hoặc là để tôi vào nói chuyện với ngài ấy một chút.”
Người làm lộ vẻ mặt khó xử: “Cái này... hiện giờ nhà họ Tư không tiếp khách, mời mọi người đi về đi.”
Tả Y Y bước lên: “Cái gì gọi là không tiếp khách? Sao anh Đình lại không gặp Trang Nại Nại được? Cô đi hỏi đi, đừng có mà tự quyết! Có thể anh Đình không gặp người khác nhưng chắc chắn sẽ gặp Trang Nại Nại!”
Người làm nghe vậy thì hơi sững sờ rồi lại nhìn mấy người, cuối cùng gật đầu, “Để tôi... đi hỏi thử xem.