Người đó vừa dứt lời, Mino liền cảm giác được đất đập lên người cô ta. Mino cố gắng giãy giụa, nhưng giãy thế nào cũng không thoát ra được. Trong bóng tối, cô ta mở trừng trừng hai mắt, toàn thân run lẩy bẩy, chẳng lẽ cô ta thật sự chết ở đây sao?
Càng nghĩ càng thấy khủng hoảng, đến cuối cùng cô ta nằm co người run rẩy, đất trên người càng lúc càng nhiều, hình như đã chôn cô ta được một nửa.
“Hu hu hu!”
Không!
Sao cô ta có thể chết ở đây được chứ?
Cô ta chỉ mới hưởng thụ thân phận bà Tư được một tháng. Sao cô ta có thể chết được?
Cô ta không kiềm chế được mà khóc lớn lên.
Đúng lúc này, có tiếng bước chân tiến lại gần.
Mino cảm thấy có hy vọng. Quả nhiên cô ta nghe được hai tiếng hét thảm thiết. Sau đó có người nhanh chóng chạy tới xách cô ta từ trong đất ra.
Nút buộc bao tải được mở ra, khuôn mặt lo lắng của Quý Thần xuất hiện, “Cô Mino, cô không sao chứ?”
“Thật là may!” Hoàng Bồi Đống phối hợp nói, “May mà chúng ta chạy tới đúng lúc. Anh xem kìa, đất sắp phủ kín đầu cô Mino rồi, chỉ với sức nặng của đất thôi cũng đủ để đè chết cô ấy. Nếu chúng ta tới muộn năm phút thôi thì hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi!”
Nghe những lời này, cả người Mino lại run lên lần nữa vì sợ.
Sau khi được cởi trói, cô ta liền nắm chặt tay Quý Thần, mở to hai mắt như muốn nói điều gì đó, nhưng miệng bị dán băng keo nên không thể kêu được. Cô ta lắc đầu quầy quậy, cuối cùng mới nhận ra miệng vẫn bị dán băng keo, bèn giơ tay giật mạnh miếng băng keo xuống. Đôi môi Mino rách rướm máu, nhưng vào giây phút này chút đau đớn này chẳng thấm vào đâu cả.
Mino ôm chầm lấy Quý Thần gào, “Tôi muốn ly hôn! Tôi muốn ly hôn! Ngài Tư tới chưa? Ngài Tư đã tới chưa???”
Quý Thần mím môi, “Cô Mino, chúng ta về nhà trước đã.”
Mino vừa gật đầu, lập tức có người đưa cô ta lên xe. Lúc này cô ta mới nhìn thấy toàn bộ hoàn cảnh xung quanh, bọn họ đang ở trên một ngọn núi hoang, với nơi hoang vắng như thế này e rằng chẳng có mấy ai mò tới trong thời gian gần. Nếu cô ta thật sự bị chôn sống ở đây thì dù cô ta có chết cũng sẽ không có ai phát hiện.
Nghĩ tới đây, cô ta càng thêm hoảng sợ, không ngừng run lẩy bẩy cho tới khi về đến nhà. Cô ta níu Quý Thần lại hỏi: “Ngài Tư đâu? Anh ấy ở đâu?”
Quý Thần trả lời: “Ngài Tư chưa tới.”
“Chưa tới?” Mino sửng sốt.
Quý Thần gật đầu.
Mino cắn môi, “Vì sao chưa tới? Chẳng lẽ loại chuyện như ly hôn cũng không thể làm anh ấy tự mình tới đây sao?”
Quý Thần cười, “Cô Mino, ngài Tư không đồng ý ly hôn.”
Mino sửng sốt, “Như vậy sao được?”
“Chuyện bà Tư thay đổi đã làm cổ phần của tập đoàn Đế Hào mất giá. Nếu lúc này truyền ra chuyện ly hôn nữa thì cổ phần của tập đoàn Đế Hào sẽ lại càng xuống giá hơn nữa. Vì vậy ngài Tư sẽ không đồng ý ly hôn.”
Mino kinh ngạc mở to hai mắt. Một lúc sau, cô ta cắn răng nói: “Nếu anh ấy không ly hôn thì tôi sẽ đến tòa án đơn phương nộp đơn ly hôn. Đến lúc đấy, tất cả mọi người đều sẽ biết chuyện này. Còn chẳng bằng bây giờ ly hôn trong hòa bình.”
Quý Thần nhíu mày, “Cô đang uy hiếp ngài Tư?”
Mino lập tức khóc òa lên, “Không phải, tôi không uy hiếp anh ấy. Thật sự là tôi không dám làm bà Tư nữa rồi!”