Tư Chính Đình rũ mắt xuống, một lát sau mới nói: “Để cho bọn họ vào.”
“Vâng.”
Thật ra Trang Nại Nại biết là vì cô nên Tô Ngạn Bân mới không thể vào. Mà ở cửa khách sạn có camera quan sát, sợ rằng bảo vệ ở đây cũng biết mặt cô, cô không biết lần này mình có thể vào trong được hay không.
Trình Tư Triết đưa thư mời cho bảo vệ, bảo vệ nhìn một lần, rồi lại nhìn thêm một lần nữa. Thái độ này của bảo vệ làm cho Trang Nại Nại thấy căng thẳng.
Chỉ một lát sau, bảo vệ trả thư mời lại cho Trình Tư Triết: “Ngài Trình, cô Trang, mời.”
Trang Nại Nại thở phào.
Cô khoác tay Trình Tư Triết đi vào hội trường, thấy rất nhiều khuôn mặt quen thuộc bên trong. Đám người kia từng tham gia cuộc họp hội đồng quản trị cho Tư Quang Tùng triệu tập lần phong ba ăn cắp thiết kế đợt trước. Cô biết bọn họ, mà bọn họ cũng biết cô. Cho nên lúc hai người đi vào, đám người kia thấy cái tổ hợp một người là bà Tư trước, một người là người đàn ông lạ mặt thì không nhịn được đưa mắt nhìn sang.
Trang Nại Nại nhìn một vòng tiệc rượu.
Có thể tới dự bữa tiệc giao lưu nho nhỏ này đều là người có tiếng tăm trong giới kinh doanh.
Toàn bộ vũ hội tràn đầy cảm giác sang trọng tao nhã.
Trang Nại Nại có thể cảm giác được đám người tham gia có tố chất rất cao, phần lớn bọn họ đều biết thân phận của cô, nhưng lại không có ai quan sát cô một cách trắng trợn, cũng không có ai ra vẻ giễu cợt cô. Cho dù là nhìn cô thì cũng chỉ nhìn nhiều hơn người khác một chút mà thôi.
Trang Nại Nại bắt đầu nhìn quanh hội trường, thỉnh thoảng còn nhìn lên lầu, muốn nhìn xem Tư Chính Đình đang nghỉ ngơi ở đâu. Có điều các phòng trên lầu đều giống nhau, phòng tổng thống cũng có vài tầng, rất khó để tìm một người.
Cô muốn hỏi nhân viên, nhưng nhân viên sẽ trả lời cho cô sao?
Đúng lúc này, đột nhiên có người đi tới trước mặt hai người, chìa tay ra với Trình Tư Triết, “Ngài Trình, thì ra là ngài. Ngài tới đây thật sự là vinh hạnh cho chúng tôi.”
Trang Nại Nại hơi giật mình. Người này là cổ đông lâu năm, khá có mặt mũi trong Đế Hào. Thế nhưng lúc này ông ta lại thể hiện sự tôn kính với Trình Tư Triết, gần như là bằng sự tôn kính với Tư Chính Đình.
Trang Nại Nại nhìn kỹ Trình Tư Triết. Rốt cuộc người đàn ông này là ai?
Vì có người nói ra thân phận của Trình Tư Triết nên trong nháy mắt cả đám người xung quanh nhiệt tình bước lại chào hỏi anh ta.
Trình Tư Triết cho người khác cảm giác nhã nhặn lịch sự, nhưng Trang Nại Nại lại phát hiện ra anh ta chủ yếu đang ứng phó cho qua. Lời nói của anh ta làm cho người nghe cảm giác như được tắm trong gió xuân, nhưng nghĩ kỹ lại thì toàn bộ những lời nói đó đều là lời nói ba phải, không có bất cứ điều gì chắc chắn cả.
Cảm giác anh ta mang lại hoàn toàn khác với Tư Chính Đình. Đều tao nhã cao quý, nhưng Trình Tư Triết bình dị gần gũi hơn, mọi người tiếp xúc với anh ta sẽ thoải mái hơn.
Lúc Trang Nại Nại ngẩn người, đột nhiên nghe được tiếng ồn ở cách đó không xa truyền đến.
“Ngài Tư đến rồi!”
Ngài Tư đến rồi?
Trang Nại Nại ngẩng phắt đầu lên, thấy một thân hình cao lớn quen thuộc từ xa tiến lại.