Tiêu Thái Bạch hất cằm lên, cả người tràn ngập khí chất tự tin, “Vị tiểu thư này, trước mặt nhiều người thế này, cô sẽ không bội ước, đúng không?”
Dứt lời, cô ta liền nhìn chằm chằm Trang Nại Nại với ánh mắt áp bách.
Trong nháy mắt, cả đại sảnh trở nên yên tĩnh. Mọi người đồng loạt nhìn Tiêu Thái Bạch, nhưng không có ai cảm thấy hành vi của cô ta là quá đáng. Bởi vì chỉ cần cô ta đứng ở đó liền tự biến thành một quang cảnh. Dù cô ta dịu dàng hay là ngang bướng thì mỗi một cái nhăn mày, mỗi một tiếng cười đều mang một loại hào hoa phong nhã của riêng cô ta.
Tuy Trang Nại Nại rất xinh đẹp, thậm chí nếu nhìn kỹ thì ngũ quan của cô còn tinh xảo hơn cả ngũ quan của Tiêu Thái Bạch. Nhưng toàn thân Tiêu Thái Bạch đều lộ ra sự sang trọng và quý phái được vun đắp từ nhỏ, đây là một loại hàm dưỡng mà người bình thường muốn bồi dưỡng cũng không bồi dưỡng ra được.
Người như vậy, trời sinh đã có tư cách kiêu ngạo.
Trang Nại Nại đứng ở trên đài nhìn Tiêu Thái Bạch. Trong mắt cô hiện lên vài phần lưỡng lự không chắc chắn, còn có một loại hưng phấn không muốn người ta biết đến. Cô không hề cảm thấy xấu hổ, cũng không hề cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn không nghĩ tới hình phạt do cô đánh cược thua sẽ làm cô mất hết mặt mũi. Ánh mắt cô lướt qua Tiêu Thái Bạch, nhìn về căn phòng ở sau lưng cô ta.
Sau khi đàn xong, Trang Nại Nại đã biết mình chắc chắn sẽ thua.
Không đúng, phải nói là lúc Tiêu Thái Bạch tự tin muốn so tài với cô, là cô đã biết mình sẽ không thắng được cô ta.
Dù cô biết rõ như vậy nhưng cô vẫn đồng ý đánh cược.
Cô không phải đồ ngu, không phải lấy trứng chọi đá, cũng không phải tự chui đầu vào lưới, chỉ là… cô biết, ở đây là địa bàn của Tư Chính Đình, anh sẽ không để cô chịu thiệt.
Cô không có tài nghệ gì có thể đem đi so, cũng không có thân phận địa vị có thể so được với đứa con cưng của trời kia, cô chỉ là… đang giận dỗi.
Đúng vậy, cô đang giận dỗi.
Khó khăn lắm cô mới trà trộn vào đây gặp anh, nhưng anh lại không nói với cô một câu nào.
Thậm chí, sau khi vào phòng nghỉ, anh còn cho vệ sĩ canh phòng, không cho ai cơ hội đến gần.
Anh không chịu ra ngoài?
Vậy thì cô sẽ gây ra hỗn loạn trong tiệc rượu của anh.
Nhưng mà anh vẫn không xuất hiện.
Cô mím môi, lòng càng ngày càng thấy lạnh.
Anh thật sự không muốn gặp cô sao? Thậm chí còn muốn tận mắt nhìn cô bị người ta ức hiếp sao?
Trang Nại Nại lúc này giống như một đứa trẻ ngỗ nghịch với phụ huynh, trong lòng sinh ra một loại tâm tình cố chấp, làm vành mắt cô cay cay, muốn khóc nhưng lại không khóc được.
Đây là do cô lựa chọn, còn trách được ai?
Cô vừa mím môi, lại nghe Tiêu Thái Bạch nói: “Vị tiểu thư này, xin mời.”
Những người đứng trước mặt Trang Nại Nại tự động nhường ra một khoảng trống, sau đó đồng loạt nhìn cô. Các cổ đông của Đế Hào đều nhìn Trang Nại Nại, nhưng lại không dám nói lời nào.
Trang Nại Nại đã từng là bà Tư, mà khi nãy ngài Tư lại không hề cho cô ấy mặt mũi. Cho nên bây giờ cô ấy chỉ là người đã – từng – là – bà Tư. Không còn thân phận bà Tư, cô ấy chỉ là một người bình thường.
Lúc mọi người đang âm thầm thắp nến cầu phúc cho Trang Nại Nại thì một giọng nói lạnh băng từ hướng phòng nghỉ truyền tới, “Ai nói cô ấy thua?”
Mọi người sửng sốt quay đầu lại, thấy Tư Chính Đình đi tới.