Hai mắt Trang Nại Nại như dính lên người con. Rõ ràng là cô muốn tới gần con nhưng lại không dám tới gần, vì con vừa nhỏ, lại vừa yếu.
Đến cùng, cũng phải đi về…
Khử trùng chỉ có tác dụng trong thời gian quy định.
Qua hai tiếng sau, hai con vẫn chưa thức dậy, mà đã tới lúc Trang Nại Nại phải đi. Cô không vui, bĩu môi nói, “Sách nói trẻ con một tháng tuổi ngủ 18 tiếng một ngày là đủ rồi. Sao con chúng ta chưa thức dậy nữa?”
Tư Chính Đình bình tĩnh nói: “Hai con có chút rối loạn ngày đêm, buổi tối thức nhiều hơn một chút.”
Trang Nại Nại gật đầu, sau đó theo Tư Chính Đình đi ra ngoài. Cô bỗng nhìn vào vành mắt thâm đen của anh, chắc là mỗi tối anh đều thức chăm sóc con nên mới mệt như thế?
Vậy thì một tháng qua anh không đến thăm cô là vì chăm con sao?
Dù là như vậy thì cô vẫn cảm thấy hơi khó chịu. Bởi vì anh vẫn có thể dành ra chút thời gian đi thăm cô mà.
Hai người đi xuống phòng khách ở dưới lầu.
Điều dưỡng đã lên lầu, vệ sĩ ở bên ngoài, trong phòng khách chỉ có hai người bọn họ.
Tư Chính Đình nhìn Trang Nại Nại, đợi một lúc lâu vẫn không thấy cô nói chuyện, anh bèn lên tiếng: “Tôi cho người đưa cô về.”
Muốn đuổi cô sao?
“Tư Chính Đình, em biết vì sao anh đối xử với em như vậy.”
Tư Chính Đình sửng sốt.
Trang Nại Nại cúi đầu nhìn mặt đất, đau khổ nói: “Người ta nói dù có khó khăn gì thì vợ chồng cũng phải cùng nhau đối mặt. Có điều cách nói này có vẻ không thích hợp với chúng ta.”
“Vì em quá ngốc, quá yếu, nên anh không thể nói cho em biết, đúng không? Anh sợ em sẽ làm hỏng chuyện của anh. Hôm nay, sau khi nhìn thấy anh, rồi lại nhìn thấy Tiêu Thái Bạch, em mới chợt nghĩ tới vấn đề này. Nếu em là người có bản lĩnh như Tiêu Thái Bạch, hoặc như chị Tĩnh Ngọc, thì có phải… em sẽ được cùng anh đối mặt với mọi chuyện?”
Thấy cô hiểu rõ như thế, Tư Chính Đình có chút không phản ứng kịp.
Trang Nại Nại nói đúng, vào khoảnh khắc nhìn thấy mẹ Trang ở nước ngoài, hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra thì ý nghĩ đầu tiên của anh là cùng cô đối mặt. Bọn họ là vợ chồng, khó khăn lắm mới được ở bên nhau, sao lại có thể tiếp tục chia lìa?
Nhưng… anh có thể nói cho cô biết sao?
Không thể!
Không thể nói!
Trang Nại Nại không giống bọn họ, cô lớn lên trong gia đình bình thường, dù có khó khăn thì cũng chỉ là khó khăn trong cuộc sống mà thôi. Cô chưa từng trải qua tranh đấu của nhà giàu, cũng chưa từng trải qua tranh đấu của giới kinh doanh. Nếu để cô của bây giờ đi trên con đường này thì chỉ cần sơ suất một chút là sẽ mất mạng!
Nếu chỉ có hai người bọn họ thì anh sẽ không lựa chọn như thế này. Anh sẽ cùng cô đối mặt với tất cả khó khăn.
Thua thì sao? Cùng lắm là chết thôi!
Nhưng không được…
Bọn họ có con rồi, bọn họ phải sống, bọn họ không còn sự lựa chọn nào khác!
Nghĩ tới đây, Tư Chính Đình mím chặt môi, không nói lời nào.
Trang Nại Nại đột nhiên ngẩng đầu lên, tiếp tục tự giễu: “Anh xem đi, nếu em có một chút bản lĩnh, hoặc là người có tiền, thì ít nhất bây giờ các con sẽ được ở bên cạnh em. Nhưng thực tế thì sao? Thực tế là em không thể trả nổi chi phí cho con, dù chỉ là một ngày. Chính Đình, em đúng thật là kém cỏi!”
Giọng điệu của cô ngày càng trào phúng: “Em kém cỏi như vậy, làm sao xứng với anh? Em luôn không tin vào cái gọi là môn đăng hộ đối, nhưng bây giờ thì tin rồi. Cho nên, Chính Đình, chúng ta chia tay đi! Em nói là chia tay thật sự!”