Từ giờ phút này, cô và Tư Chính Đình không còn bất cứ quan hệ gì nữa. Cô có tư cách gì để Hoàng Bồi Đống đưa về?
Cô mím môi nói: “Anh Hoàng, sau này hãy gọi tôi là cô Trang.”
Hoàng Bồi Đống bị cách gọi “anh Hoàng” này làm cho sợ hãi. Anh ta cứ đứng nhìn Trang Nại Nại phăng phăng rời khỏi khu biệt thự, cảm thấy cả người đều không thoải mái.
Trời đã tối hẳn.
Trang Nại Nại vẫn giữ nụ cười trên mặt. Cô đi ra ngoài, vừa đi vừa lau nước mắt, cố gắng để bước chân nặng nề của mình trở nên nhẹ nhàng hơn, cố gắng không nghĩ những chuyện linh tinh, lại còn không ngừng thôi miên mình: Trang Nại Nại, mày không buồn, không cần buồn. Đây vốn là một tình yêu đẹp, một giấc mộng cô bé lọ lem. Bây giờ đã tỉnh mộng, mày cũng phải trở lại thực tế đi thôi.
Cô còn đang mải suy nghĩ thì sau lưng đột nhiên vang lên tiếng còi ô tô. Trang Nại Nại không nhìn, đang định bước tiếp về phía trước thì chợt thấy cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Trình Tư Triết, “Cô Trang, cô không sao chứ?”
Trang Nại Nại lập tức lắc đầu theo bản năng, “Tôi không sao, không sao cả.”
Cô không hối hận vì nói ra những lời nói đó.
Nhìn xem, cô làm đẹp đến thế mà, là cô vứt bỏ anh trước đấy nhé.
Cho nên cô thật sự không sao, một chút cũng không sao.
Nhưng vì sao… nước mắt của cô càng ngày chảy càng nhiều?
Nước mắt chảy dọc theo gò má, từng giọt từng giọt nhỏ giọt xuống mặt đất.
Cuối cùng, Trang Nại Nại không nhịn được nữa, ngồi xổm xuống vùi đầu vào đầu gối.
***
Trình Tư Triết lái xe chở Trang Nại Nại về nhà. Lúc xe từ từ dừng lại, hai mắt Trang Nại Nại đã vô cùng sưng đỏ.
“Cám ơn anh vì chuyện hôm nay, cũng cám ơn anh vì đã đưa tôi về.”
Trình Tư Triết lắc đầu, “Đây là vinh hạnh của tôi.”
Trang Nại Nại lạnh nhạt gật đầu, sau đó mở cửa xuống xe.
“Cô Trang.” Trình Tư Triết đột nhiên gọi cô.
Trang Nại Nại quay đầu lại.
“Cô Trang, có thể cho tôi số điện thoại của cô không?”
Trang Nại Nại hơi sững sờ.
Người đàn ông cao quý, thần bí, tao nhã này nhìn là biết anh ta là người cùng một thế giới với Tư Chính Đình. Nghĩ tới đây, trong lòng cô đột nhiên sinh ra sự kháng cự, cô nói: “Hẹn gặp lại.” sau đó đi thẳng lên nhà.
Nếu có thể thì cô muốn cuộc sống sau này của mình không có bất kì thứ gì liên quan đến thế giới của bọn họ.
Cô vừa vào nhà thì thấy Lâm Hi Nhi nhào tới, “Nại Nại, Nại Nại, tin tức tốt!”
Lâm Hi Nhi hưng phấn ôm cô, vui vẻ nói: “Nại Nại, cậu đoán xem là tin tức gì? Đối với cậu mà nói đây chắc chắn là tin tức tốt.”
Trang Nại Nại còn chưa kịp trả lời, Lâm Hi Nhi đã tiếp tục: “Ngài Tư và Mino ly hôn rồi!”
Trang Nại Nại sửng sốt, cảm thấy có vật gì đó đâm mạnh vào trái tim của mình. Cô nắm cánh tay Lâm Hi Nhi, “Cậu nói gì?”
Lâm Hi Nhi mở to hai mắt nhìn cô, “Nại Nại, ngài Tư và Cố Khuynh Nhan ly hôn. Tin tức vô cùng chính xác! Nại Nại, ngài Tư có đến đón cậu về nhà không?”