Trong phòng khách, Mino đang ngồi trên ghế sofa cắn hạt dưa. Cố Tinh Hào và Cố Tinh San không có ở nhà, nên Lý Ngọc Phượng và Mino không cần giả vờ đối nghịch nhau.
Lý Ngọc Phượng ngồi đối diện với Mino, thấy dáng vẻ nhàn nhã của cô ta, không nhịn được hỏi: “Mino, con nói cho mẹ biết đi, sao con lại quyết định như thế? Con có biết gả cho ngài Tư là một việc rất khó không? Con…”
“Mẹ thôi được chưa!” Mino đứng phắt lên cắt ngang lời Lý Ngọc Phượng, “Từ hôm qua tới giờ, mẹ luôn hỏi con chuyện ly hôn, mẹ tiếc nhà họ Tư lắm à? Ngài Tư vẫn còn yêu Trang Nại Nại, lại còn không cho nhà họ Cố chúng ta được bất cứ lợi ích nào. Mẹ cũng đừng có mơ mộng hão huyền nữa!”
Lý Ngọc Phượng bị sự cứng đầu của Mino chọc tức. Bà ta mím môi nói: “Mino, sao con có thể nói như vậy? Chúng ta khổ cực bố trí trong năm năm mới được như ngày hôm nay. Bây giờ mới có một tháng mà con đã không chịu nổi. Hơn nữa, trên giấy ly hôn, con còn chọn không lấy tài sản. Sao lại như vậy hả?”
“Con là Cố Khuynh Nhan, con muốn làm gì thì làm, mẹ quản cái gì?”
Lần trước, cô ta nói chuyện bị ám sát với Lý Ngọc Phượng, bà ta chẳng quan tâm hỏi han gì hết, lại còn nói chuyện đó là hết sức bình thường. Bà ta không hiểu cho cô ta, nên cô ta cũng chẳng cần phải nói nhiều với bà ta làm gì.
Có điều, cô ta thật sự không cam lòng.
Vì sao Trang Nại Nại gả cho ngài Tư có thể được ăn ngon mặc đẹp, thậm chí còn sinh hai đứa con trai? Còn cô ta, vừa gả được một tháng đã phải vội vã ly hôn.
Nghĩ tới đây, tâm trạng cáu kỉnh lại trở nên bực bội, cô ta đi qua đi lại vài vòng, vừa định nói gì đó thì thấy người làm hoảng hốt chạy vào, “Bà chủ, không xong rồi, cô Trang tới.”
Cô Trang tới?
Lý Ngọc Phượng nhíu mày phất tay, “Đuổi nó đi đi!”
Lúc này, Trang Nại Nại tới đây làm gì?
Vừa ở cữ xong là chạy tới, còn không phải là để tính sổ với bà ta sao?
Lý Ngọc Phượng vừa nói xong thì Mino đã nhếch môi: “Để cô ta vào!”
Người làm nhìn Lý Ngọc Phượng, thấy Lý Ngọc Phượng không phản đối thì mới chạy ra ngoài thông báo.
“Con để nó vào làm gì?”
Mino cười: “Không làm gì cả, con chỉ muốn để nó chết một cách rõ ràng mà thôi.”
Sẵn tiện cô ta muốn thấy dáng vẻ chán chường của Trang Nại Nại, để cô ta thấy thoải mái hơn.
Tin tức Trang Nại Nại đối nghịch với ngài Tư trong tiệc rượu ngày hôm qua đã truyền khắp tầng lớp quyền quý. Đồng thời bọn họ cũng biết tin sáng nay Trang Nại Nại đã trở về căn nhà trệt trước đây.
Tất cả đều nói lên một tin tức: ngài Tư bỏ Trang Nại Nại rồi!
Chắc chắn là ngài Tư vẫn còn hiểu lầm Trang Nại Nại vì vụ đẩy Đinh Mộng Á xuống lầu. Nếu không thì sao ngài ấy vẫn chưa đón Trang Nại Nại về?
Cho nên người đang đau buồn khổ sở nhất không phải là cô ta, mà là Trang Nại Nại mới đúng.
Bực bội trong lòng Mino đột nhiên biến mất hơn phân nửa. Chỉ cần Trang Nại Nại sống không được tốt thì cô ta sẽ cảm thấy thỏa mãn. Cái loại trạng thái bệnh hoạn này làm cô ta cảm thấy hưng phấn.
Sau đó, cô ta thấy Trang Nại Nại đi vào theo sự hướng dẫn của người làm.