Cô vội vàng đến trước gương nhìn xem. Trên làn da trắng nõn nà, hình xăm chim ưng kia trông rất sống động, chứa vẻ ngang tàng chỉ có ở riêng anh. Hình xăm bằng khoảng lòng bàn tay, không lớn nhưng cũng không nhỏ, vì nó màu đen nên lại càng nổi bật trên làn da của cô.
Cô chợt nhớ lại lúc xăm hình xăm này cho cô, anh đã từng nói: “Trang Nại Nại, đây là dấu ấn của riêng tôi.”
Của riêng anh...
Nghĩ đến mấy chữ này, tim cô lại như bị thít chặt.
Mấy ngày qua, cô đã cố gắng ép mình không nhớ đến anh nữa, cố tìm công việc để bản thân bận rộn. Nhưng chỉ cần hơi lơ đãng một chút là hình ảnh của anh lại tự động hiện lên trong đầu cô. Mới chỉ sống chung một năm nhưng dường như nơi nào cũng có hình bóng anh. Cứ như năm năm trước, rõ ràng anh còn chưa bước vào cuộc sống của cô nhưng đã chiếm cứ cả thể xác lẫn tâm hồn cô rồi. Giống như bây giờ, chỉ là một hình xăm nhưng lại khiến cô cảm thấy nỗi đau bị chôn giấu sâu trong lòng bỗng nhiên ào ra, khiến cô không kiềm được nước mắt.
Dấu ấn của riêng anh...
Trang Nại Nại ném mạnh khăn vào chậu nước, mặc một bộ đồ rồi xông ra ngoài.
***
Tư Chính Đình đợi bên ngoài 20 phút, nghĩ Trang Nại Nại có lẽ không ra ngoài nữa thì mới bảo Quý Thần lái xe đi. Nhưng anh còn chưa kịp nói gì thì đã thấy cô đột nhiên chạy ra.
Bước chân của cô hơi loạng choạng, cảm xúc cũng là lạ.
Lòng Tư Chính Đình liền căng thẳng, bèn nói với Quý Thần: “Đi theo cô ấy.”
Sau đó, anh thấy cô đi loạng choạng trên đường, ngẩng đầu nhìn mấy cửa hàng xung quanh như đang tìm gì đó. Nhưng có lẽ không tìm được nên cô lại lảo đảo chạy ra đường, chặn một chiếc xe taxi rồi ngồi lên.
Tư Chính Đình vội giục Quý Thần đi theo. Xe taxi lái đi như không có đích đến, chạy rất chậm, cứ như đang tìm gì đó.
Sự kiên nhẫn của Tư Chính Đình dần dần bị cảm xúc nôn nóng thay thế.
Anh hoàn toàn không biết tình hình ở trong xe taxi thế nào, cảm giác này khiến anh như muốn phát điên.
Rốt cuộc cô làm sao vậy?
Tại sao cô ấy lại như thế?
Đang nghĩ ngợi, anh thấy chiếc taxi cuối cùng cũng dừng lại.
Sau đó, Trang Nại Nại liền chạy vào một tiệm xăm.
Xăm...
Hình xăm!!!
Tư Chính Đình chợt nghĩ đến điều gì đó, đồng tử giãn to ra, nhìn về nơi đó với vẻ không thể tin nổi. Môi anh mím chặt lại, quai hàm căng ra, cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo. Anh nhìn chằm chằm vào đó, cảm xúc đau đớn khổ sở cuộn trào trong mắt.
Anh không hề nhúc nhích, chiếc xe cứ thế đỗ ở ven đường. Đợi khoảng nửa tiếng, cuối cùng mới trông thấy Trang Nại Nại đi ra.
Cô vừa cúi đầu vừa đỡ eo lên xe taxi đi về theo đường cũ.
Đến lúc chiếc taxi chở Trang Nại Nại đi khuất, Tư Chính Đình mới nói, “Vào đó hỏi xem cô ấy đã làm gì.”