Lúc Trang Nại Nại đang ôm hi vọng rằng đồng nghiệp mới chỉ là cùng tên chứ không phải cùng một người thì gương mặt rỗ kia lại hiện ra trước mặt bọn họ.
Trang Nại Nại: “...”
Trình Tư Triết giải thích với Trang Nại Nại: “Tôi vẫn luôn tuyển người nhưng công ty chúng ta quy mô nhỏ nên phải tuyển người có kinh nghiệm. Có điều thời buổi này, những người có kinh nghiệm thì đều đòi tiền lương cao. Vất vả lắm tôi mới tìm được một người chấp nhận mức lương thiết kế năm nghìn NDT. Hơn nữa, tôi cũng đã kiểm tra qua rồi, cậu Từ Đại Chí này quả thật cũng rất có con mắt thiết kế. Vì thế, Nại Nại, đây chính là cấp dưới đầu tiên của cô!”
Trang Nại Nại: “!!!”
Trang Nại Nại nhìn về phía Từ Đại Chí, anh ta vẫn đang xấu hổ, thấy cô nhìn sang thì lập tức quay đầu sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào cô. Cô thật sự rất muốn nói với Trình Tư Triết rằng không cần đâu, bộ phận thiết kế chỉ cần một mình cô là đủ rồi. Nhưng cô còn chưa kịp nói thì Trình Tư Triết đã như làm ảo thuật, biến ra một nhân viên khác, “Nào, tôi giới thiệu thêm một người nữa cho cô. Đây là Trương Thành Lâm, trưởng bộ phận kinh doanh mà tôi mới tuyển, từ giờ trở đi cậu ấy sẽ phụ trách vấn đề kinh doanh cho công ty chúng ta.”
Trương Thành Lâm là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, ngoại hình bình thường. Trình Tư Triết giới thiệu xong, anh ta lập tức bắt tay Trang Nại Nại rồi cười ha hả, “Về sau kính nhờ cô chiếu cố!”
Mọi người trò chuyện đôi ba câu, sau đó Trình Tư Triết liền để Trang Nại Nại dẫn Từ Đại Chí đi.
Phòng làm việc của bọn họ là không gian chung. Vì nhân viên ít, công ty nhỏ nên ngoại trừ Trình Tư Triết có một phòng làm việc riêng ra thì những người khác đều làm trong phòng chung.
Từ Đại Chí thành thật cúi đầu đi theo Trang Nại Nại.
Trang Nại Nại đến bàn làm việc của mình rồi ngồi phịch xuống, sau đó rầu rĩ nói với Từ Đại Chí: “Rốt cuộc là anh bị sao thế? Sao lại tới đây?”
Từ Đại Chí khúm núm, không dám ngẩng đầu lên, chỉ cúi đầu đứng đó, một lúc sau mới khàn khàn nói, “Tôi đến đi làm.”
“Đi làm?”
“Trùng hợp là lại cùng công ty với tôi? Từ Đại Chí, nếu nói đây chỉ là trùng hợp thì anh có tin không?”
Từ Đại Chí lập tức cúi đầu, lại trở về làm cái hũ nút.
Cái người này, Trang Nại Nại đã tiếp xúc với anh ta hơn một tháng, cũng coi như khá hiểu. Có vẻ như vì mặt rỗ nên anh ta luôn cúi đầu, khiến người khác đôi khi không thể thấy rõ mặt anh ta. Anh ta ít nói nhưng lại vô cùng cố chấp. Trang Nại Nại biết cô có nói gì cũng không khiến anh ta lung lay được, chẳng còn cách nào khác nên đành tùy anh ta.
Nhưng mà!
Từ nay về sau, Trang Nại Nại lại có thêm một cấp dưới để tùy tiện sai bảo. Vì vậy, cô liền giao cho anh ta nhiệm vụ đầu tiên: “Đi pha cho chúng tôi mỗi người một ly cà phê.”
Từ Đại Chí không hề nói câu nào, chỉ lặng lẽ đi pha cà phê, rồi lại tiếp tục lặng lẽ ngồi về bên cạnh, cứ như Trang Nại Nại ức hiếp anh vậy.
Trang Nại Nại thầm áy náy một giây, sau đó quyết định bỏ qua, không chấp anh ta nữa.
Công ty cuối cùng cũng có thêm hai nhân viên, coi như đủ một bàn mạt chược. Đương nhiên đời không như là mơ, dù rảnh rỗi thật thì cũng không thể hò nhau đánh mạt chược được.
Hai ngày cứ thế trôi qua, Trương Thành Lâm mang về một tin tốt lành. Studio bọn họ cuối cùng cũng đã có đơn đặt hàng đầu tiên: Một đơn hàng trang phục cosplay!