Trang Nại Nại lại an ủi Từ Đại Chí: “Thật ra… anh cũng đừng nên so sánh với anh ấy. Anh cũng có ưu điểm riêng mà, ừm… có câu nói gì ta? À đúng rồi, dù xấu nhưng anh rất ân cần chu đáo!”
Từ Đại Chí: “…”
Trang Nại Nại nói xong câu đó thì chỉ hận không thể khâu miệng mình lại. Thôi được rồi, hình như cô càng nói thì Từ Đại Chí lại càng buồn.
Trang Nại Nại dứt khoát đá chuyện khác, “Này, vừa rồi tôi hỏi mà anh vẫn chưa trả lời đâu!”
Trong lòng Từ Đại Chí có cơn giận chưa xả được nên anh dửng dưng nói, “Không thể. Vậy cô thích đẹp trai hay ân cần?”
Từ Đại Chí lập tức cảm thấy rầu rĩ. Anh nhịn nửa ngày, cuối cùng vẫn hỏi: “Vậy cô thích người kia cũng là vì anh ta đẹp trai?”
Đột nhiên nhắc đến người kia khiến Trang Nại Nại ngây ra, vẻ mặt trêu chọc cũng lập tức đông cứng. Cô xoay người nhìn vào màn hình máy tính, sau đó cực kỳ lạnh nhạt nói: “Từ Đại Chí, anh quan tâm quá nhiều rồi đấy!”
Trong lòng Tư Chính Đình cũng dâng lên nỗi buồn bực không tên. Từ trước đến nay, anh chưa từng nghĩ rằng mình sẽ trở thành điều cấm kị không thể nhắc đến của cô. Cô gái này nhìn thì có vẻ như ai cũng thân, tính tình hòa đồng, nhưng thật ra cũng chẳng mấy ai có thể chân chính tiếp cận cô.
Anh dùng thân phận Từ Đại Chí, vất vả lắm mới có thể đến gần cô, nhưng không ngờ chỉ vì nhắc đến chính bản thân mình mà lại khiến quan hệ của bọn họ trở nên gượng gạo.
Trong mắt Tư Chính Đình hiện vẻ buồn bã, mang theo nỗi đau khiến người khác khó mà nhận ra.
Anh mím môi rồi nói lảng sang chuyện khác, “Vậy… có chuyện này, tôi không biết có nên nói cho cô hay không.”
Trang Nại Nại vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, giọng điệu hơi hờ hững, “Anh nói đi.”
“Cô có biết ai đang lén hãm hại công ty không?”
Ai đang lén hãm hại công ty?
Trang Nại Nại giật mình nhìn Từ Đại Chí.
Chẳng lẽ không phải là người trong gia tộc của Trình Tư Triết đấu đá nhau sao? Lẽ nào còn có ẩn tình gì khác?
“Tôi vừa xem lại sơ yếu lý lịch của Trương Thành Lâm, phát hiện ra anh ta đã từng công tác ở phòng thiết kế thời trang của tập đoạn Đế Hào trong một thời gian ngắn, chỉ nghỉ việc ngay trước khi Mino vào. Về sau, anh ta lại vào doanh nghiệp Cố Thị làm việc, rồi chẳng hiểu sao lại nghỉ việc, làm thêm ở vài nơi, cuối cùng là đến công ty chúng ta.”
Trang Nại Nại nghe anh nói như vậy thì liền đứng phắt lên, “Anh nói thật chứ?”
Từ Đại Chí gật đầu, bình tĩnh nói, “Chắc chắn 100%, không tin thì cô tự xem sơ yếu lý lịch của anh ta đi.”
Doanh nghiệp Cố Thị, Mino!!!
Cái bẫy lần này hoàn toàn không phải do người trong gia tộc của Trình Tư Triết đấu đá nhau, mà là do… Mino?!
Cô cầm điện thoại, gọi thẳng vào số của Mino, cô ta bắt máy rất nhanh.
“Mino, chuyện công ty chúng tôi có phải do cô làm không?”
Tiếng cười của Mino liền truyền đến từ trong điện thoại: “Là tôi đấy, thì sao nào? Cô có bằng chứng không? Trang Nại Nại, ngay cả công việc mà cô cũng sắp mất rồi, cô còn cướp thứ thuộc về cô thế nào được nữa?”