“Trang Nại Nại, ngày đó cô nói kiêu ngạo như thế, nhưng đã qua một tháng rồi, cô đi đâu để lấy lại thứ thuộc về cô thế? Ha ha, để tôi ngẫm xem bây giờ cô đang sống thế nào? Ăn bữa nay lo bữa mai, ngay cả công việc cũng chẳng có! Tôi nghe nói cô đã xin vào rất nhiều công ty, nhưng không ai dám thuê cô đúng không? Ha ha, dù cô có tài thiết kế thì sao chứ? Không có ngài Tư, cô chẳng là cái thá gì cả! Trang Nại Nại, tôi muốn nói cho cô biết, tất cả những thứ của cô đều nằm trong lòng bàn tay tôi! Nếu cô thật sự không có tiền ăn thì có thể đến tìm tôi. Chỉ cần cô quỳ xuống trước mặt tôi thì tôi có thể nuôi cô. Dù sao… chúng ta cũng coi như là chị em cùng cha khác mẹ cơ mà, đúng không?”
Giọng nói vênh váo, mỉa mai khiến Trang Nại Nại tức phát run.
Cô không hề biết, hóa ra đám nhà giàu còn có thể chèn ép người khác như vậy!
Bàn tay cầm điện thoại của cô siết chặt, hằn cả gân xanh. “Mino, cô đừng có mơ!”
“Ngoại trừ nói mấy câu mạnh miệng này ra thì cô còn có thể làm được gì? Trang Nại Nại, tôi cho cô hay, tôi và cô không đội trời chung! Tất cả là do mẹ cô trộm tôi đi mới khiến tôi thành ra như bây giờ, người không ra người, quỷ không ra quỷ. Tôi phải khiến cô chịu hết những tổn thương mà tôi đã trải qua! Cô cứ chờ xem, tôi sẽ khiến cô thân bại danh liệt, phải quỳ dưới đất cầu xin tôi!”
Nói xong, Mino liền cúp máy.
Trang Nại Nại cầm điện thoại, quay đầu nhìn vào văn phòng Trình Tư Triết lần nữa. Vừa rồi cô còn lo Trình Tư Triết không mượn được tiền thì công ty sẽ đóng cửa. Nhưng hóa ra vấn đề lại từ cô mà ra.
Nhà họ Cố trả thù cô, nhưng lại liên lụy đến Trình Tư Triết.
Trang Nại Nại cầm điện thoại, đi đến trước cửa phòng của Trình Tư Triết: “Ông chủ Trình.”
Trình Tư Triết hồi hồn, thấy Trang Nại Nại thì vội vàng dập thuốc, sau đó mới hỏi, “Sao thế? Tôi hút thuốc làm phiền đến cô sao? Xin lỗi, tôi chỉ hút một điếu này thôi.”
Trang Nại Nại nhìn anh ta. Trình Tư Triết quả thật là vô cùng nho nhã, lễ độ, đang phiền lòng đến mức độ này vẫn còn lo cho tâm trạng của cô, khiến cô càng áy náy hơn.
“Ông chủ Trình, anh có biết là ai chọc gậy bánh xe không?”
Vừa hỏi xong, cô trông thấy vẻ mặt của Trình Tư Triết hơi cứng lại.
“Dù sao cũng chỉ là đám người nhà tôi không muốn để tôi gây dựng sự nghiệp thành công mà thôi! Một tháng qua đã vất vả cho mọi người rồi. Cô yên tâm, dù công ty có phá sản thì tôi cũng sẽ phát tiền lương cho hai người trước. Tôi đã nghĩ kỹ rồi, cô và Từ Đại Chí mỗi người năm mươi nghìn NDT, coi như là trợ cấp thất nghiệp của công ty trả cho hai người.”
Trang Nại Nại ngây ra nhìn anh ta. Trực giác mách bảo cô rằng Trình Tư Triết đã điều tra được là nhà họ Cố gây chuyện, nhưng anh ta vẫn không nói cho cô biết, là vì sợ cô áy náy sao?
Trang Nại Nại cực kì cảm động, cô cắn môi, một lúc sau mới nói, “Ông chủ Trình, Trương Thành Lâm là người của Mino.”