Sau đó, Tư Chính Đình nhìn xuống đĩa bánh, “Bánh nhìn khá ngon, nhưng người đưa bánh lại làm người ta thấy ngán.”
Dứt lời, anh đứng dậy nói với những người xung quanh, “Xin thứ lỗi.”
Tư Chính Đình bước tới cửa thì dừng lại, rút hai tờ tiền ném vào người Lưu Tâm Thủy, “Tiền boa, không cần thối lại. Cũng không cần tìm hiểu sở thích của tôi.”
Nói xong, anh đi ra khỏi phòng.
Mọi người trong phòng đều ngẩn ra, sau đó nhìn về phía Lưu Tâm Thủy. Sắc mặt của cô ta lúc đỏ lúc xanh, khiến mọi người không nhịn được phải bật cười.
Lưu Tâm Thủy lập tức trở thành một câu chuyện cười.
Còn Trình Tư Triết ngồi bên cạnh lại có cảm giác là lạ. Sao anh ta cứ có cảm giác Tư Chính Đình đi rồi quay lại, còn kiên nhẫn ngồi ở đây mười phút, chính là vì chờ Lưu Tâm Thủy để nhục nhã cô ta?
Sau đó Trình Tư Triết quăng suy nghĩ này ra khỏi đầu. Thời gian của Tư Chính Đình rất quý giá, anh ta đâu rảnh rỗi làm chuyện không đâu.
Trình Tư Triết không hiểu ý của Tư Chính Đình, nhưng Lưu Tâm Thủy lại hiểu rõ. Trong nháy mắt, cô ta có cảm giác như bị người ta tạt cả một chậu nước lạnh lên người.
Ngài Tư đã biết cô ta dùng tiền mua tin tức của Trang Nại Nại?
Là Trang Nại Nại! Nhất định là Trang Nại Nại đã nói chuyện này với ngài Tư!
Không được! Không thể buông tay được! Nếu không thì cô ta xong đời!
***
Tư Chính Đình đi tới chỗ ít người trên hành lang rồi đi xuống lầu. Sau đó, anh lại vòng vào nhà vệ sinh nam, Quý Thần đang cầm quần áo của Từ Đại Chí đứng đợi ở đó.
Thấy Tư Chính Đình đi tới, anh ta bước nhanh tới.
Tư Chính Đình nhanh chóng thay quần áo rồi đi tới trước gương. Quý Thần nhanh nhẹn lấy một túi đồ hóa trang lớn ra.
Vì muốn hóa trang thành Từ Đại Chí, nên Tư Chính Đình đã tìm người dạy hóa trang. Anh vốn thông minh, học cái gì cũng rất nhanh, cho nên bây giờ anh đã có thể tự mình hóa trang được.
Quý Thần trơ mắt nhìn đôi mắt phượng của ông chủ bị nhựa cao su dính thành một đường chỉ, sau đó lại dán mũi giả lên mũi thật. Quý Thần bỗng cảm thấy ông chủ đối xử thật tệ với khuôn mặt của ngài ấy.
Anh ta vừa nhìn Tư Chính Đình hóa trang, vừa báo cáo: “Sau khi dừng ám sát một khoảng thời gian, Tiêu Thái Bạch lại ra tay, hủy hết thanh danh của Mino. Lần này chắc chắn là nhà họ Cố sẽ không vượt qua được. Ngài có muốn báo với chủ tịch Lưu chặn tất cả đường vay tiền của Cố Thị không?”
Tư Chính Đình lạnh nhạt ừ một tiếng.
Hóa trang xong là chuyện của hai mươi phút sau. Anh lấy một cái máy đổi giọng giấu chỗ cổ họng, giọng nói lập tức biến thành khàn khàn. Anh nhìn gương, quan sát kỹ từng chi tiết trên khuôn mặt, “Nghĩ cách tiết lộ tin tức Tiêu Thái Bạch ra tay với Mino cho Trình Tư Triết biết.”