Trang Nại Nại ngơ ngác nhìn tấm ảnh. Đó là một tấm ảnh đen trắng, chụp khoảng mấy chục năm về trước, dù đã lâu như vậy nhưng tấm ảnh vẫn không bị sờn cũ, mang theo xúc cảm lắng đọng năm tháng, vừa nhìn là biết chất lượng ảnh chụp rất tốt. Trong ảnh, một cô bé khoảng mười mấy tuổi đứng cạnh một người đàn ông khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi. Người đàn ông ngồi trên ghế da, nhìn rất có khí phách. Cô bé có vài phần giống Trang Nại Nại. Khác ở chỗ, trong mắt cô bé có sự kiêu ngạo và cơ thể gầy yếu. Còn người đàn ông kia mang khuôn mặt nghiêm nghị, bảo thủ, không cười, mắt to mày rậm, có thể coi là một người đàn ông trung niên đẹp trai.
Trước đây cô đã từng thấy tấm ảnh này. Khi còn bé, mỗi lần cô hỏi mẹ, mẹ đều nói chờ cô lớn sẽ nói với cô. Đến lúc cô trưởng thành thì mẹ bị bệnh, không nhớ rõ chuyện lúc trước.
Một lần nữa thấy tấm ảnh này…
Mặc dù Trang Nại Nại không biết người trên ảnh là ai, nhưng nhớ lại lời Trình Tư Triết nói, cô bỗng nảy ra một ý nghĩ.
Có lẽ cô bé này là Tiêu Mộ Thanh?
Còn người đàn ông bên cạnh Tiêu Mộ Thanh là Tiêu lão, Tiêu Khải?
Cô nhíu mày, ngồi thẳng người lên.
Rốt cuộc mẹ Trang và Tiêu Mộ Thanh có quan hệ gì? Vì sao dáng dấp mẹ Trang không giống Tiêu Mộ Thanh?
Năm đó, Tiêu Mộ Thanh rời khỏi nhà họ Tiêu, có phải là vì bị đe dọa?
Trang Nại Nại cảm thấy hình như có một tấm lưới âm mưu đang bao phủ trên đầu cô, có thể ập xuống đầu cô bất cứ lúc nào.
Rốt cuộc là chuyện gì?
Trang Nại Nại nghĩ mãi không ra, cô ngồi thêm một lát rồi bắt đầu dọn dẹp phòng mẹ.
Lúc trước, khi dọn dẹp, cô đã gom đồ của mẹ bỏ vào một chiếc hộp. Lúc này cô mở chiếc hộp đó ra, bắt đầu tìm những món đồ cũ của mẹ. Đồ của mẹ rất ít, cô tìm một lúc lâu, cũng chỉ tìm được một tấm ảnh có giá trị. Hình như tấm ảnh đó đã từng bị đốt, mép tấm ảnh cháy đen, chỉ còn lại một nửa. Trên một nửa tấm ảnh đó là cô bé trong tấm ảnh kia và hai cô bé khác. Tấm ảnh này mẹ giấu rất kỹ, nếu không phải Trang Nại Nại cố ý muốn tìm thì sẽ không tìm được.
Ba cô bé, một người là Tiêu Mộ Thanh, một người khác nhìn rất quen, rõ ràng là Tư Tĩnh Ngọc. Có điều cô bé này trẻ hơn Tư Tĩnh Ngọc, là… Đinh Mộng Á. Cô bé còn lại nhìn lớn hơn hai cô bé kia một chút, nụ cười ngoan ngoãn, tướng mạo không đẹp bằng Tiêu Mộ Thanh và Đinh Mộng Á mà chỉ ở mức bình thường, vô cùng nhạt nhòa khi đứng cạnh hai người còn lại. Cô bé có tướng mạo bình thường nhưng lại có khí chất này là ai? Không phải mẹ Trang thì là ai?
Trang Nại Nại nhíu mày, tiếp tục tìm đồ đạc của mẹ nhưng vẫn không tìm ra được gì.