Cô lẳng lặng nhìn khuôn mặt lúc ngủ của con, lòng càng kiên định hơn.
Tư Chính Đình đứng ngoài cửa nhìn cô, cả người cô toát ra tình cảm mẹ con vô cùng dịu dàng, khiến người ta cảm thấy nao lòng. Tầm mắt của anh dừng trên người hai bé trai, sâu trong lòng bỗng nảy ra một ý nghĩ: Cô chưa từng dịu dàng với anh nhiều như vậy!
Tư Chính Đình không thể tin nổi khi mình lại có ý nghĩ đó. Rốt cuộc là anh yêu cô nhiều tới mức nào mới có thể ghen với cả con trai mình?
Trang Nại Nại ở trong phòng ngây người thêm một lúc. Con đã ngủ rồi, cô cũng không còn chuyện gì làm nữa. Trong đầu cô bỗng hiện lên hình ảnh người ngồi dưới lầu. Cô cảm thấy chỉ cần có anh ở đây thì bầu không khí bên trong biệt thự sẽ trở nên ngột ngạt hơn.
Cô nhìn đồng hồ, đã tám giờ tối rồi, bèn dứt khoát đứng dậy, hôm nay đi về sớm một chút vậy. Cô vừa mở cửa phòng, liền thấy một thân hình cao lớn đang đứng ở đó.
Trang Nại Nại sửng sốt, trái tim như bị ai đó siết chặt lại.
Hôm nay anh có cái gì đó rất không đúng!
Loại cảm giác không đúng này làm cô cảm thấy bất an. Nhất là ánh mắt u oán của anh khi nhìn cô, khiến cô cảm thấy áy náy trong lòng.
Trang Nại Nại muốn nói gì đó, nhưng nhớ tới chuyện tối qua, lại cảm thấy sau này mình không còn tư cách nói chuyện với anh nữa.
Thấy anh đứng im ở đây thì cô đoán anh đã biết chuyện tối qua.
Bây giờ anh muốn nói với cô, hai người bọn họ hoàn toàn kết thúc sao?
Cô vô thức siết chặt nắm tay, cô rất sợ anh thật sự nói ra những lời đó. Bởi vì chỉ mới nghĩ thôi là cô đã thấy trái tim mình vô cùng đau đớn rồi.
Tư Chính Đình xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng câu nói “Từ Đại Chí là anh” vẫn mãi không thốt ra được.
Thôi bỏ đi, xem ra cô vẫn còn tự mình chống đỡ được, tạm thời không nói cho cô biết, để không hủy hết kế hoạch của mình.
Trang Nại Nại không hiểu anh đang suy nghĩ gì, hai người đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn nhau.
Đến lúc Trang Nại Nại cảm thấy không thể chịu nổi ánh mắt của anh nữa thì anh đột nhiên rũ mắt, xoay người đi.
Ơ?
Trang Nại Nại vô cùng ngạc nhiên, anh… đi rồi?
Không nói gì mà đi rồi?
“Tư Chính Đình!”
Tư Chính Đình quay đầu lại, sắc mặt lạnh nhạt che giấu đi sự sợ hãi trong lòng.
Cô muốn nói gì?
Chẳng lẽ cô muốn nói cô thích Từ Đại Chí rồi, cô không yêu anh nữa?
Cũng có thể, cô muốn nói với anh, cô vẫn còn yêu anh, cô không hề có người khác?
Trang Nại Nại nhìn anh, không biết phải nói gì.
Nói không phải là lỗi của cô, anh hãy quên chuyện đó đi?
Nói cô sai rồi, anh hãy tha thứ cho cô?
Nhưng thân thể cô bẩn rồi! Sau này, hai người ở bên nhau, sẽ có lúc anh nhớ đến chuyện này, trong lòng cũng sẽ có ngăn cách. Nghĩ đến đây, cô đột nhiên cảm thấy giữa hai người bọn họ giờ có nói gì cũng đều vô dụng.
Cô mím môi, nhìn thẳng vào mắt anh, nghẹn một lát mới nghĩ ra chuyện để hỏi, “Mẹ… mẹ của anh sao rồi? Em có thể đi thăm bác ấy không?”