Lúc câu này được thốt ra từ miệng Cố Đức Thọ, Trang Nại Nại đã khẩn trương đến nín thở. Dù đã đoán được khả năng này, nhưng khi suy đoán được chứng thực, cô vẫn sợ ngây người.
“Vậy tại sao khuôn mặt của mẹ tôi lại như thế?”
Từ bức ảnh đó có thể thấy Tiêu Mộ Thanh rất đẹp, nhưng nhan sắc của mẹ Trang lại rất bình thường.
Cố Đức Thọ thở dài nói, “Năm đó, lúc ba và bà ấy chạy trốn đã gặp tai nạn giao thông, cả ba và bà ấy đều bị thương. Khuôn mặt của bà ấy bị thương rất nặng, sau này đã phẫu thuật thẩm mỹ.”
Phẫu thuật thẩm mỹ…
Chẳng trách trông cô không hề giống mẹ, thì ra khuôn mặt hiện tại của mẹ vốn không phải là khuôn mặt trước kia. Chẳng trách ngoại hình của cô lại có đôi nét giống Lý Ngọc Phượng, bởi vì bà ta trông giống mẹ!
Có phải cũng vì nguyên nhân này bên mới có chuyện Cố Đức Thọ nhầm Lý Ngọc Phượng là mẹ không?
Trang Nại Nại cảm thấy mọi chuyện đều đã có lời giải thích.
Cô nhìn Cố Đức Thọ, rồi đột nhiên vung tay giáng cho ông ta một cái tát. Tiếng bạt tai giòn dã khiến mọi người đều phải nhìn sang.
Lý Ngọc Phượng tiến lên quát, “Trang Nại Nại, mày điên à? Ông ấy là ba mày!”
Đúng vậy, ông ta là ba cô, sao cô lại đánh ba mình được?
Nhưng mà…
“Cái tát này là tôi đánh thay mẹ tôi. Cố Đức Thọ, mẹ tôi từ bỏ cuộc sống giàu sang để bỏ trốn với ông, vậy mà ông lại phản bội mẹ tôi, còn đối xử với bà ấy như vậy! Ông có biết bao nhiêu năm qua, mẹ tôi đã sống thế nào không?”
“Bà đã phải rửa bát, làm lao công quét đường, một thân một mình cố gắng kiếm tiền…”
Nói đến đây, giọng cô nghẹn ứ lại, không thể nói tiếp.
Một người sinh ra được định sẵn là một công chúa, vậy mà sau khi bỏ trốn với Cố Đức Thọ thì cuộc sống lại đảo lộn hoàn toàn, nhưng cuối cùng vẫn bị phản bội!
Nhưng dù vậy, mẹ vẫn chỉ lặng lẽ mang theo cô rời đi, sống một cuộc sống mới.
Rốt cuộc phải mạnh mẽ đến mức nào thì bà mới có thể quên đi cuộc sống trước kia, chỉ lo lắng nuôi nấng cô nên người?
Nhớ lại cách mẹ vẫn dạy dỗ cô, sâu trong lòng cô nảy sinh lòng kính nể bà.
Mẹ cô là một người phụ nữ ưu tú. Bà chưa bao giờ phàn nàn mấy câu như cuộc đời bất công gì đó, cũng chưa bao giờ nhắc lại chuyện đã qua, chỉ từng bước vượt qua những chuyện đó.
Cô cảm thấy tự hào vì có một người mẹ như thế!
Cô khóc đến nỗi cả người phát run, sau đó lại thấy được vẻ ngạc nhiên và đau lòng trong mắt Cố Đức Thọ.
Trang Nại Nại cố gắng đè nén cảm xúc của bản thân, lau nước mắt, “Tôi sẽ trả phí nuôi dưỡng của ông theo tháng, mỗi tháng ba nghìn NDT, nhiều hơn thì tôi cũng không có.”
Dứt lời, cô liền bỏ đi.
Đã biết rõ tất cả mọi chuyện, cô không bao giờ muốn nhìn thấy người nhà họ Cố hay có bất cứ quan hệ gì với bọn họ nữa.
***
Cố Đức Thọ nhìn theo bóng lưng gầy gò cô độc của Trang Nại Nại, cười chua chát. Chuyện ông ta lấy làm tự hào nhất trong cuộc đời này chính là được một đại tiểu thư người người ngưỡng mộ như Tiêu Mộ Thanh để mắt đến.