Lúc Trang Nại Nại đang rất thắc mắc thì Mino đã đi đến trước mặt cô. Cô ta đi giày cao gót mười phân nên trông có vẻ cao hơn Trang Nại Nại một chút. Dáng người cô ta hơi nghiêng về phía trước, lộ vẻ quyền quý, “Cô có biết R&D nghĩa là gì không?”
Trang Nại Nại im lặng nhìn cô ta.
“R&D là viết tắt của Royal and Dragon, tên tiếng Trung của nó là Hoàng Gia Thịnh Thế. Cô có biết đây là tập đoạn là nhà nào không? Là của nhà họ Tiêu!”
Nói đến đây, cô ta lại kiêu căng hất cằm lên, “Trang Nại Nại, cô có biết tôi là ai không? Tôi chính là con gái của Tiêu Mộ Thanh, người thừa kế duy nhất của tập đoàn R&D này!!! Ha ha, Trang Nại Nại, sao nào? Bây giờ cô có cảm giác gì?”
“Cô có biết nhà họ Tiêu không? Nhà họ Tiêu kinh doanh rất nhiều lĩnh vực, từ bất động sản, điện tử đến giải trí... nhiều đến nỗi cô không thể đếm xuể! Giờ đây, tất cả những thứ đó đều là của tôi! Của tôi!”
Nhà họ Tiêu? Hoàng Gia Thịnh Thế?
Trang Nại Nại nhìn khách sạn rộng lớn này, không thể ngờ lại trùng hợp như thế, cô vừa đến Mỹ mà đã vào một trong những sản nghiệp của nhà họ Tiêu rồi. Lợi nhuận của một khách sạn nhiều không kể xiết được, mà đây lại chỉ là một sản nghiệp không đáng kể của nhà họ Tiêu. Chẳng trách Tiêu Thái Bạch và Tiêu Cốc Vân có thể độc ác với Mino đến thế, tất cả chỉ vì quyền thừa kế.
“Trang Nại Nại, bây giờ cô bị ngài Tư đá đít rồi. Còn tôi, Mino tôi lại có được cả gia sản của nhà họ Tiêu. Cô thì sao nào? Sinh được hai đứa con trai thì sao chứ? Chẳng phải bây giờ cũng chỉ hai bàn tay trắng thôi sao? Tôi nghe nói cô còn mua lại cái đống rác Cố Thị kia nữa?”
“Cố Thị là thứ tôi không cần nữa nên cô mới có thể nhặt về. Trang Nại Nại, cả đời này cô cũng chỉ xứng đáng nhặt lại thứ tôi vứt đi mà thôi!”
Cuối cùng Trang Nại Nại cũng nhìn Mino. Cô không hề nghe những gì cô ta vừa nói, chỉ thấy cô ta huênh hoang, đắc ý, cứ như muốn trông thấy vẻ ghen ghét và hâm mộ từ trên mặt cô.
Trang Nại Nại nheo mắt, cười lạnh, “Đúng, doanh nghiệp Cố Thị nằm trong tay cô sẽ từ huy hoàng tụt xuống đáy cốc, nhưng nằm trong tay tôi thì lại có thể từ từ hưng thịnh. Mino, chuyện này thì có gì đáng để kiêu ngạo?”
Mino biến sắc, tiến lên trước một bước, vung tay muốn tát cô: “Trang Nại Nại! Mày dám rủa tao à?”
Trang Nại Nại chụp lấy cổ tay cô ta, “Mino, tuy đây là ở Mỹ nhưng cũng có luật pháp, cô cho rằng cô có thể tùy tiện đánh người khác? Hay là khách sạn của các cô không cần danh tiếng nữa?”
Trang Nại Nại lại quay sang nói với nhân viên phục vụ bằng tiếng Anh, “Nếu hôm nay tôi bị đánh ở đây thì tôi sẽ làm ầm lên, để mọi người đều biết chủ khách sạn các cô ức hiếp khách ở khách sạn!”
Cô nói khá gay gắt, khiến nhân viên phục vụ kia hốt hoảng, nước Mỹ rất chú trọng nhân quyền. Nhân viên phục vụ nhìn Mino một cái rồi vội vàng chạy đi, có lẽ là đi tìm quản lý.
Trang Nại Nại quay lại nói với Mino, “Tôi khuyên cô đừng nên lãng phí thì giờ của tôi, tốt nhất là cô nên suy nghĩ cho kỹ chuyện của nhà họ Tiêu đi!”